...
"Sao? Hết cãi rồi à?", thấy Ngô Bội Bội cúi đầu, bà Lưu hả hê nói: “Không phải tôi xoi mói nhưng chút hoa tay của cô Ngô không làm ra thiết kế vừa mắt tôi được. Tôi đã đưa bản vẽ cho chồng và các con tôi xem, không ai khen nó đẹp hết, làm sao mà tôi mặc nó đây?"
"Tôi thấy cô cũng còn trẻ, thôi thì thế này, tôi cho cô thêm một cơ hội sửa lại theo yêu cầu của tôi. Thời gian có hạn, hy vọng sáng mai cô sẽ có bản thiết kế cho tôi, nếu lần này vẫn không được thì đừng trách vì sao tôi phải đi tìm lãnh đạo LM”.
Nói xong, bà Lưu kéo tay mẹ của Lưu Vĩ Vi nãy giờ đứng kế bên: “Em dâu à, hồi trước chị hứa nếu lễ phục của chị làm đẹp thì sau này khi nào Vi Vi cưới, chị cũng tặng em một bộ. Ai dè LM vậy mà cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, chị đây yêu cầu có bao nhiêu đâu mà cũng không làm được”.
Mẹ của Lưu Vi Vi nãy giờ im lặng, trong lòng khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố găng cười: “Thì đấy, không phải quần áo kiểu gì cũng làm bật lên được vóc dáng và khí chất của chị. Như bộ chị đang mặc này, hợp như thể được làm riêng cho chị vậy. Lần này bỏ ngần ấy tiền mà còn không có được lễ phục như ý thì bị lỗ rồi còn gì nữa”.
Hừ, bà chị dâu này rõ ràng chỉ đang muốn khoe khoang thôi.
Tất cả là tại chồng của bà trước kia cứ nhường hết công lao cho người anh mà không chịu giành lại.
Bằng không người đang lên mặt hiện giờ là bà ta chứ làm gì đến lượt bà chị dâu phách lối?
"Chứ còn gì nữa, lễ phục mấy triệu bạc mà còn không bằng hàng vài trăm mua ngoài chợ thì chẳng lẽ chị chỉ đi mua cái thương hiệu thôi à?"
Hai bà vừa bình phẩm qua lại vừa lắc lư đi vào phòng ăn, để lại Ngô Bội Bội tức đến run người ở ngoài.
Quan sát xong một màn trên, Lucy Mộ Dung sinh ra lòng thương cảm cho Ngô Bội Bội, thầm than: “Làm thiết kế khổ thật đấy. Có ý tưởng trong đầu mà bị nói không hợp với yêu cầu của khách, làm theo yêu cầu thì lại bị nói không hiểu ý. Hầy, hồi đó cậu có từng bị như vậy không?"
Bà thấy thương cho sai người rồi đó, Hạ Phương khế cong môi.
Cô khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, hỏi lại: “Cậu nghĩ cô ta sẽ làm gì tiếp theo?"
"Có khi nào bị mắng cho mất tinh thần rồi không? Trông có vẻ cũng sàn sàn tuổi mình, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, chắc là sẽ khóc một trận rồi dăn lại, trở về thức đêm sửa bản vẽ, để khách hàng tâm phục khẩu phục mới thôi”.
Lucy Mộ Dung vừa nói vừa làm động tác cố lên với Ngô Bội Bội.
Hạ Phương lắc đầu, kéo cô bạn vào phòng ăn rồi dùng điện thoại kết nối vào camera của nhà hàng, đưa sang cho Lucy Mộ Dung: “Cậu còn ngây thơ lắm, tự xem đi”.
Lucy Mộ Dung sửng sốt nhận lấy, thấy đó là hình ảnh ngoài hành lang thì còn ngạc nhiên hơn, nhưng sau đó thì không giữ bình tĩnh nổi nữa.
Bởi vì Ngô Bội Bội trong màn ảnh tuy đang nước mắt tuôn rơi nhưng mặt mũi lại vặn vẹo cực kỳ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi đá vào cửa thang máy, lại sút văng thùng rác gần đó, rít lên: “Chết tiệt! Con mụ nhà quê mập như heo mà tưởng mình đẹp lắm chắc?”
"Sao không soi gương xem mụ xấu ma chê quỷ hờn cỡ nào mà còn đòi mặc kỳ bào? Muốn mặc lễ phục đẹp như tiên à, sao mụ không bắc thang lên hỏi ông trời đi? Mắc cười!"
...