...
Lúc Ngô Bội Bội mặc váy hai dây gợi cảm đến Mê, Sở Lâm Xuyên và Tư Thành đã vào trong.
Cô ta đi sát theo sau, thấy Sở Lâm Xuyên và Tư Thành đi vào một phòng VIP thì xoay người đi đến phòng làm việc của giám đốc quán bar.
Sau đó khi đi ra, Ngô Bội Bội tay bưng mâm, bên trên là một chai rượu đắt tiền. Cô ta ung dung đi tới phòng 'VIP của Sở Lâm Xuyên và Tư Thành.
Lúc này, mấy người nhóm Tư Thành và Sở Lâm Xuyên đã bắt đầu uống rồi.
Sở Lâm Xuyên đã khá lâu rồi không gặp Tân Hách và Tư Thành, hôm nay hiếm khi gặp mặt nên có rất nhiều chuyện để nói.
Điều khiến anh ấy tò mò nhất là chị hai trong truyền thuyết kia, chủ đề cũ vừa hết, anh ấy bèn nhân cơ hội muốn hỏi chuyện liên quan đến chị hai từ Tư Thành hoặc Tần Hách.
“Anh cả, lần trước anh từng gặp chị hai ở Kinh Thành rồi đúng không?”
Tần Hách lười biếng bưng ly rượu lên muốn một ngụm, thấy điện thoại reo lên, hắn cầm lên nhìn thoáng qua, là Tân Như Sương gửi tin nhắn.
Hắn sa sầm mặt trả lời Tân Như Sương một con số:
Khoảng thời gian này Tân Như Sương bị hắn đưa đi nước ngoài nhưng vẫn gây chuyện không ít.
Gần như mỗi ngày Tân Hách đều phải giải quyết rắc rối cho Tân Như Sương.
Nhưng hắn cũng đã cảnh cáo Tân Như Sương, nói với cô ta hắn có thể cho cô ta từ từ thay đổi, nhưng cơ hội chỉ có mười lần.
Hắn có thể dung túng cho cô ta gây chuyện vô lý mười lần, nhưng mỗi lần cơ hội của cô ta sẽ ít dần đi, đến khi dùng hết thì sẽ không có cơ hội nữa.
Tần Hách cho rằng Tân Như Sương sẽ thay đổi, nhưng thay đổi của cô ta thật sự khiến người ta thất vọng.
Bây giờ mới hơn một tháng mà cô ta đã dùng hết bảy cơ hội, chỉ còn lại ba nữa thôi.
“Ừm!”, Tân Hách cất điện thoại đi, nhìn thoáng qua Sở Lâm Xuyên: “Cậu chưa gặp bao giờ à?”
Sở Lâm Xuyên nhất thời tỏ vẻ hâm mộ: “Em chưa gặp, anh hai xấu xa quá, rõ ràng là cưới vợ ở Giang Lâm, đặc biệt dẫn đến Kinh Thành gặp anh mà không cho em gặp một lần ở Giang Lâm”.
Tư Thành liếc anh ấy: “Cơ hội nhiều lắm, cậu vội làm gì”.
Không phải anh ấy tò mò người phụ nữ kia theo đuổi Tư Thành bằng cách nào, anh ấy chỉ đang lo lắng vì chuyện của Ngô Bội Bội thôi?
Ngô Bội Bội bị đuổi khỏi LM là chuyện ván đã đóng thuyền, về phần có thông báo với cả giới thiết kế hay không thì đều do Hạ Phương quyết định. Nhưng trước đó, Sở Lâm Xuyên muốn hỏi ý kiến của Tư Thành.
Dù sao trước đây khi Ngô Bội Thành cũng có nhờ vả một câu.
¡ vào công ty, Tư
Sao anh ấy biết được Ngô Bội Bội kia là người trong mộng của Tư Thành hay là bạn bình thường? Lỡ như là người trong mộng mà anh ấy đi đắc tội thì chẳng phải tự tìm đường chết sao?
“Em tò mò mà, anh hai, anh có ảnh của chị hai không, cho em xem thử đi?", Sở Lâm Xuyên vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tư Thành liếc anh ấy, cứ có cảm giác hôm nay thằng nhóc này hơi kỳ lạ, anh hờ hững đáp: “Không chol”
Sở Lâm Xuyên cuống cuồng: “Anh hai, nhìn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào, cho em nhìn một chút thôi, lỡ như... lỡ như sau này gặp phải ở đâu đó, em không nhận ra chị ấy nên đắc tội chị ấy thì phải làm sao?”
Câu nói này của Sở Lâm Xuyên khiến Tư Thành cau mày: “Chẳng phải cậu gặp rồi à?”
Sở Lâm Xuyên nhất thời trở nên căng thẳng, kích động nhìn Tư Thành: “Em... em gặp rồi à? Chẳng lẽ chị ấy làm việc ở LM?”
Sở Lâm Xuyên có cảm giác tay mình cũng đang run rẩy, lỡ như... lỡ như thật sự là Ngô Bội Bội, thì anh ấy...
Tuy nói là công chính liêm minh là điều không thể dao động, Ngô Bội Bội chắc chăn sẽ bị đuổi, nhưng anh ấy cũng không muốn đắc tội với chị hai, nếu không sau này anh ấy sẽ khó sống lắm.
“Ừm”, Tư Thành gật đầu, anh châm một điếu thuốc, lười biếng tựa vào sofa, trông vô cùng cao quý.
Nhưng Sở Lâm Xuyên lại ngồi không yên.
Anh ấy sốt ruột đứng dậy: “Chính là người lần trước tới phỏng vấn mà anh bảo em giúp đỡ à?”
Tư Thành gật đầu: “Cậu nói thẳng đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Câu trả lời này là ngầm đồng ý sao?
Sở Lâm Xuyên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này lại không biết phải nói thế nào.
Nếu không phải chị hai mà chỉ là người trong mộng, anh ấy còn có thể khuyên nhủ Tư Thành nói người phụ nữ kia rất tệ, để Tư Thành sớm ngày sáng mắt ra, đừng mê muội mãi, phải đối xử tốt với chị hai.
Nhưng nếu người đó đã kết hôn với Tư Thành thì rắc rối rồi.
“Anh hai, em không có ý gì đâu, em chỉ muốn hỏi anh... anh kết hôn với chị hai không phải do người nhà ép. mà là hai người yêu nhau đúng không?
Ánh mắt Tư Thành trở nên sắc bén: “Có gì thì cứ nói thẳng đi”.
Sở Lâm Xuyên cũng biết chắc chắn là anh ấy sẽ bị mắng, nhưng vẫn còn chưa hết hy vọng, rụt cổ lại nói: “Anh... Anh trả lời em trước đi, sau đó em sẽ suy nghĩ nên nói với anh thế nào”.
Tư Thành nhớ tới lần đầu mình và Hạ Phương gặp nhau, trên khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc hiện lên ý cười xấu xa: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên!”
Sở Lâm Xuyên che ngực, có một cảm giác như bị bắn trúng.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Sao có thể yêu Ngô Bội Bội được?
Anh hai bị lừa hay do Ngô Bội Bội vẫn còn che giấu gì đó.
Nhưng cũng đúng, quen Tư Thành nhiều năm như thế, anh ấy cũng chưa từng nghe nói anh thương thâm ai, bây giờ bỗng dưng kết hôn, không bị ép thì cũng là gặp đúng người.
Có điều nghĩ đến người kia là Ngô Bội Bội, Sở Lâm Xuyên cảm thấy rất chán nản.
“Cô ấy gây chuyện gì mà khiến cậu khó xử thế?”, Tư Thành cau mày.
Anh nghĩ Hạ Phương không phải người thích gây rắc ếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn không rối, nết phải lỗi của Hạ Phương.
Nhưng Sở Lâm Xuyên thì không nghĩ thế, dù sao anh ấy cũng đã nghĩ Ngô Bội Bội là chị hai rồi.
“Anh hai, chị hai... chị ấy không nói gì với anh à?”, Sở Lâm Xuyên thật sự sắp khóc đến nơi rồi.
Tư Thành gật đầu: “Cô ấy nên nói gì với anh?”
“Công ty chuẩn bị đu: Sở Lâm Xuyên hạ quyết tâm, định bất chấp tất cả nói với Tư Thành.
Có điều anh ấy còn chưa nói hết... đã có người mở cửa phòng ra.
Sau đó Ngô Bội Bội ăn mặc sexy bưng khay rượu trong tay, đung đưa eo bước từng bước về phía họ.
Thấy Ngô Bội Bội, Sở Lâm Xuyên nhất thời có cảm giác như nhìn thấy ma, đặc biệt là Ngô Bội Bội còn ăn mặc hở hang như thế...
Anh ấy nghiêng đầu nhìn Tư Thành bên cạnh, thấy Tư Thành nhìn Ngô Bội Bội bằng ánh mắt sắc bén, nhất thời cảm thấy trái tim trở nên lạnh lẽo.
Xong rồi, Ngô Bội Bội này định đến đây vừa ăn cướp vừa la làng à?
“Sếp Xuyên..", Ngô Bội Bội cười mỉm bưng rượu đi tới ngồi xuống giữa Sở Lâm Xuyên và Tư Thành, đưa ánh mắt quyến rũ về phía Sở Lâm Xuyên, đáy mắt mang theo sự cám dỗ.
“Sao cô... lại ở đây?”, Sở Lâm Xuyên nói xong thì nuốt một ngụm nước miệng, nhìn Tư Thành vẫn đang bình tĩnh ở bên cạnh, chuông cảnh báo reo vang trong lòng.
Trông như không có phản ứng mới là phản ứng đáng sợ nhất!
“Đến tìm anh hai sao?”
...