Chương 169: Đó là vấn đề tiền bạc à?


...

Tân Túc không thèm quan tâm tiền tài, nhưng có mấy ai được như cậu ta?

Bọn họ cho rằng Tần Túc chỉ là một người bình thường không có thực lực gì, có làm loạn cũng vô ích, nên hoàn toàn không để cậu ta vào mắt.

"Vậy nên..., Hạ Phương chống cằm, tựa lên bàn, cười híp mắt nhìn Tân Túc: "Bọn họ đã bỏ thêm bao nhiêu tiền cho cậu?"

Nụ cười này...

Sao cậu ta cứ cảm thấy có hơi... xảo quyệt, cũng hơi đáng sợ nữa?

Tân Túc gãi đầu một cái, cúi đầu trả lời: "Phí thiết kế ban đầu bọn họ trả cho tôi là dựa trên bản hợp đồng lúc trước, trên đó viết sẽ trích cho tôi hai phần trăm tổng doanh thu trên thị trường, lúc đó tôi cũng không ngờ thiết kế của mình sẽ thành bản giới hạn, cứ nghĩ bán ra càng nhiều thì lợi nhuận phần trăm càng cao, dù sao tôi cũng không quan tâm lắm nên không có ý kiến gì".

Nói cách khác, ví dụ Tân Túc thiết kế một bộ lễ phục, giá thành một triệu, tổng cộng bán ra được một trăm mẫu thì cậu ta có thể nhận về hai triệu.

Nghe thì thấy số tiền này không hề ít, nhưng so với lợi nhuận khổng lồ của Amphile thì chỉ như muối bỏ bể.

Bình thường thì với thân phận nhà thiết kế chuyên bản giới hạn như Tân Túc thì vốn không nên định phí thiết kế theo giá thị trường.

Mà cho dù có định theo giá thị trường, nếu sản phẩm là bản giới hạn thì cũng không thể tính theo phương thức trích phần trăm này được.

Trên hết, con số hai phần trăm kia nếu không được một lượng doanh thu khổng lồ chống lưng cho thì căn bản không nhận được bao nhiêu chỉ phí cả.

Với nhà thiết kế đẳng cấp như Tân Túc, ở LM phất tay thôi cũng nhận về được hơn hai mươi phần trăm...

Nhưng hình như ở LM, ngoại trừ cô ra vẫn chưa có một nhà thiết kế nào được như Tần Túc...

Hạ Phương sờ sờ căm, không nói gì.

Tân Túc tiếp tục nói: "Bọn họ bảo, chỉ cần tôi chịu thì bọn họ sẽ tăng số phần trăm kia lên gấp bốn lần, thành tám phần trăm. Còn bảo đó là con số cao nhất thị trường hiện nay rồi, bảo tôi hãy biết chừng mực".

Tám phần trăm?

Thật sự coi Tần Túc là đứa ngu à?

Hừ, nếu đưa cho các nhà thiết kế bình thường thì con số này cũng không thấp.

Nhưng Tần Túc là đẳng cấp nào chứ! Mỗi một tác phẩm của cậu ta đều thuộc hàng kinh điển, sản phẩm chỉ bán giới hạn, đó còn là bảo vật trấn tiệm cho

Amphile, tám phần trăm là bố thí cho cậu à?

"Cậu tới LM đi, tôi cho cậu ba mươi phần trăm", Hạ Phương buột miệng nói ra.

Tân Túc bỗng ngẩn người, thốt lên đầy kinh ngạc: "Chị, chị nói gì? Chị làm ở LM à?"

Hơn nữa còn nói sẽ cho mình ba mươi phần trăm... Là chị ấy cho mình!!

Tân Túc trợn tròn hai mắt, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại.

Vậy cô gái trước mắt này không chỉ là thần y Tiết Phi nổi tiếng lẫy lững, mà còn là sếp tổng sau lưng của LM hả?

Bỗng chốc, Tần Túc cũng không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình.

Hạ Phương gãi đầu một cái, biết mình lỡ lời rồi.

Nhưng nghĩ lại thì đối phương là Can thì cô cũng không ngại để lộ danh tính của mình.

Dù sao so với việc bại lộ, cô hi vọng Can sẽ đến LM làm việc hơn.

Nhà thiết kế tài giỏi như vậy, đừng nói là ba mươi phần trăm, cho dù là năm mươi phần trăm cô cũng đồng ý nữa là.

Đó là vấn đề tiền bạc à?

Đó là vấn đề nâng thương hiệu của cô lên một đẳng cấp. khác nữa đấy!

"Ừ...", Hạ Phương gãi gãi đầu, lười biếng tựa vào thành ghế rồi hỏi: "Vậy cậu có hứng thú không? LM rất cần mà cũng rất hoan nghênh một nhà thiết kế như cậu gia nhập".

...