Chương 295: Tôi có nói gì sai không?


...

Chuyện bên phía Amphile có thể coi là đã kết thúc.

Vì đợt phỏng vấn của Ngụy Hàm Như với Can và Anmolly, thêm việc bên phía cảnh sát đã kết tội Anmolly và An Nina đã dùng Amphile để xâm phạm bản quyền của nhà thiết kế và lừa dối người tiêu dùng.

Cũng nhờ đó mà gáo nước bẩn LM cấu kết với Can để hãm hại Amphile đã được gột sạch.

Không chỉ vậy, bởi scandal hai ngày qua mà Weibo của Hạ Phương đã tăng thêm mấy triệu lượt theo dõi.

Còn Weibo chính của LM thì lại tăng thêm đến vài chục triệu người theo dõi, những kẻ lần trước mắng LM xối xả bây giờ đều quay sang xin lỗi và ủng hộ.

Lúc này LM đứng ra hào phóng tha thứ cho những người vô tri kia, đồng thời thông báo thời gian cụ thể để công bố sản phẩm mới, cụ thể là vào ba ngày sau.

Lần công bố sản phẩm mới này LM đã chuẩn bị rất lâu, nhưng vì đủ các lí do mà làm chậm thời gian thông báo.

Người hâm mộ của LM phấn khích không thôi, không thể chờ được đến ngày đón chào sản phẩm mới.

Vì lần thông báo thời gian này mà LM lại lần nữa lại hot lên.

Tuy cũng có rất nhiều người nhảy ra nói LM cố ý lợi dụng cơ hội để quảng bá.

Không chừng chuyện hợp tác với Can lần trước cũng là do người nội bộ bên họ tiết lộ ra, giúp LM lợi dụng được làn sóng nổi tiếng này, cũng nhận được sự đồng tình và quan tâm của đại chúng.

Nhưng càng nhiều người phản bác lại hơn, nói rằng LM là thương hiệu quốc tế, không cần bất kì hình thức quảng cáo và mời mọc nào cũng có thể bán hết hàng trong vòng một tuần ra mắt, cần gì phải lợi dụng cơ hội để nổi tiếng?

Huống hồ dù có so về danh tiếng hay mặt hàng LM cũng đều lớn và nhiều hơn Amphile, họ cũng đã hợp tác với Can từ trước rồi, có ăn no rảnh rỗi mới bày trò đi quảng bá kiểu vậy thôi!

Hạ Phương không quan tâm các bình luận trên mạng, nói chung sóng gió đã qua, LM được bảo vệ, còn đạt được một làn sóng quan tâm, cũng coi như xứng đáng cho việc họ bị chửi rủa và phỉ báng suốt hai ngày qua.

Dù chuyện này đã xử lý xong, nhưng ở LM vẫn chỉ mới bắt đầu thôi, dù sao...

Kẻ cầm đầu vẫn chưa bị tóm về chịu phạt, sao có thể kết thúc một cách êm đềm như vậy được?

Buổi chiều, Hạ Phương đến văn phòng của Sở Lâm Khôn.

Mà Sở Lâm Khôn đã điềm nhiên gọi Cố Vân Lý mấy ngày qua đã kinh hồn bạt vía vào phòng mình.

Cố Vân Lý đứng trong văn phòng Sở Lâm Khôn, trong lòng căng thẳng không thôi, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.

"Sếp Khôn, sếp Phương", Cố Vân Lý cầm một xấp tài liệu trong tay, cúi đầu nở nụ cười.

Hạ Phương khẽ gật đầu, không đáp.

Sở Lâm Khôn thì gõ lên mặt bàn cộp cộp, qua một hồi lâu mới ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.

Cố Vân Lý vốn không dám ngồi, nhưng nghĩ lại không thể biểu hiện quá rõ ràng như thế, nên đành hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.

Sở Lâm Khôn ngước mắt, nhìn Cố Vân Lý một lượt: "Cố quản lý làm ở LM cũng hơn ba năm rồi nhỉ?"

Cố Vân Lý hồi hộp trong lòng, lén lút ngước lên nhìn Sở Lâm Khôn, thấy khóe miệng cậu ta hơi cong, khuôn mặt đẹp trai xán lạn không ngừng tỏa ra mị lực khiến người ta không chối từ được.

Cô ta khẽ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy sếp Khôn, đã được gần bốn năm rồi".

"Trụ sở quốc nội của LM chỉ mới mở được năm năm, tính ra Cố quản lý cũng là người làm lâu năm. Ba, bốn năm qua ở LM có chỗ nào khiến cô không hài lòng à?"

Cố Vân Lý cười nhẹ: "Sếp Khôn nói gì vậy? Tôi luôn lấy việc được làm ở LM làm niềm tự hào của mình, sao có thể không hài lòng được? Tôi luôn cảm thấy tôi vừa tốt nghiệp xong đã được vào làm ở LM, đó là may mắn lớn nhất đời tôi".

Tựa như thấy nói thế vẫn chưa đủ, Cố Vân Lý còn bổ sung thêm: "LM không chỉ là thương hiệu quốc tế, công ty tổ chức cũng rất nhân đạo, phúc lợi và đãi ngộ khỏi phải nói, làm việc ở đây mấy năm qua là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi. Tôi luôn nỗ lực làm tốt phần việc của bản thân, cố sức phát huy tài năng của mình ở LM để báo đáp lại những tài nguyên công ty đã dành cho tôi".

Nghe thế, Hạ Phương không khỏi nhìn Cố Vân Lý nhiều hơn một chút.

Khóe miệng cô còn cong lên thành nụ cười có phần thâm

Cố Vân Lý bị nhìn như vậy thì không thoải mái, nhất là Sở Lâm Khôn vẫn đang luôn im lặng mà dùng ánh mắt kì quái nhìn cô ta, cô ta bắt đầu thầm thấy hoảng loạn.

"Sếp Khôn, sếp Phương, chuyện này... Tôi có nói gì sai không?”

"Cách cô báo đáp cho công ty cũng đặc biệt đấy", Hạ Phương cười, giọng nói lười biếng mang theo ý nghĩa sâu xa.

Cố Vân Lý giật giật khóe miệng: "Tôi không hiểu sếp. Phương nói vậy là có ý gì..."

"Cô rõ ràng không dám thừa nhận", Hạ Phương chống cằm, hơi nheo mắt lại: "Cho cô mấy giây suy nghĩ kĩ lại một lượt đấy, cô muốn tự mình nói hay để tôi giúp cô nói?"

Cố Vân Lý há miệng, muốn biện bạch gì đó, nhưng đối diện với cặp mắt sâu thắm tựa như nhìn thấu được tất cả của Hạ Phương, cô ta vốn định tuôn ra một trang lời giải thích, nhưng lại chẳng thể nói thành lời được câu nào.

Sở Lâm Khôn hừ lạnh: "Tốt nhất cô nghĩ cho kĩ rồi hằng nói, nếu không cô tự gánh lấy hậu quả”.

Cố Vân Lý siết chặt vạt áo của mình, hơi thở trở nên đồn dập, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô ta biết Sở Lâm Khôn và Hạ Phương tìm mình vào lúc này thì chắc chắn đã biết được mọi chuyện rồi.

Mấy ngày qua cô ta vẫn luôn rất bất an, ngày nào đi làm cũng như hồn vía trên mây, nơm nớp lo sợ.

Vừa sợ Sở Lâm Khôn phát hiện ra cô làm bậy rồi tới tìm cô chất vấn, vừa ra sức nghĩ lời giải thích làm sao rửa sạch được tội lỗi của bản thân.

Nhưng đợi hai ngày, chỉ đợi được Amphile ngã xuống, LM và Can lấy lại thanh danh, còn lãnh đạo công ty lại chưa từng đến tìm cô ta.

Cô ta vừa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, xem như bản thân đã an toàn.

Không ngờ chưa quá nửa ngày, cô ta đã bị gọi lên văn phòng rồi.

Cô ta biết lần này mình chắc chắn không thể trốn thoát, vì thế thứ duy nhất cô ta có thể làm là cố gắng giảm bớt tội trạng của mình, để bản thân có thể được tiếp tục ở lại LM...

Vậy nên sau khi giấy dụa vài giây, Cố Vân Lý bỗng nhiên đứng dậy, quay sang cúi gập người với Sở Lâm Khôn và Hạ Phương, giọng nói run rẩy: "Sếp Phương, sếp Khôn, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi... Tôi, tôi thật sự không cố ý..."

Cố Vân Lý còn chưa nói hết lời, nước mắt đã chảy ra.

Đối diện với cặp mắt lạnh lùng của Hạ Phương, cô ta vô lực quỳ sụp xuống đấy: "Ngày, ngày đó tôi chỉ là bất cẩn nhặt được bản hợp đồng sếp Khôn làm rơi. Tôi đã định gọi sếp Khôn để trả lại, nhưng cửa thang máy đã đóng. Lúc đó tôi cũng không định nhìn đâu, chỉ là thoáng cúi đầu thì thấy mặt bìa của nó quá chấn động, vậy nên..."

"Vậy nên trước khi trả lại sếp Khôn tôi không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm rồi gửi cho bạn thân xem, rồi cảm thán với cô ấy là Can sắp đến LM làm việc rồi vân vân. Tôi, tôi có lịch sử trò chuyện ở đây để chứng minh với mọi người..."

Cố Vân Lý nói xong còn lấy điện thoại ra đưa cho Sở Lâm Khôn và Hạ Phương.

...