Chương 214: Tôi không đồng ý


...



Tiết Lan Hâm không biết rằng Hạ Phương vừa ra khỏi phòng bệnh là lập tức đi điều tra camera giám sát, xem lại tất cả chuyện đã xảy ra trong phòng bệnh.

Xem video giám sát xong, ánh mắt cô tối đi, rơi vào trầm tư.

Tuy không biết những lời Triệu Lệ Chi nói có đúng là sự thật không, nhưng nhìn vẻ mặt của Tiết Lan Hâm thì rõ ràng là đã bị nói trúng tim đen. Chí ít là trong suốt quá trình bà chưa từng phản bác lời nói của Triệu Lệ Chỉ.

Hạ Phương nghĩ nếu nghe được tin tức như vậy cô chắc hẳn sẽ thấy khó chịu trong lòng, nhưng sau khi xem xong video thì lại thấy thoải mái hơn cả.

Nếu Hạ Khánh Dương thật sự không phải bố ruột của mình, thì chẳng phải đã giải thích được tại sao ông ta lại đối sự độc ác như vậy với mình rồi đúng không?

Rõ ràng là người bố từ nhỏ đã xem mình như cục vàng cục bạc, tại sao sau khi mẹ bị bệnh lại lập tức dẫn mẹ kế và con riêng về, còn xem mình như rơm rạ bên đường?

Thì ra lý do là như vậy. Khi còn bé, Hạ Khánh Dương cưng chìu cô như vậy

chắc hẳn là vì Tiết Lan Hâm gây sức ép cho ông ta, nhưng cũng đã cho ông ta đủ mật ngọt.

Ngày trước, Hạ Thị từng rực rỡ như mặt trời ban †rưa, ngày càng phát triển mạnh mẽ, tuy vẫn còn cách xa so với những đại gia tộc như nhà họ Tư và nhà họ Lục, nhưng đối với Hạ Khánh Dương khi đó mà nói thì chẳng khác gì thiên đường.

Những người trước kia từng xem thường ông ta đều bị ông ta đạp xuống chân lại, tất cả mọi người đều gọi ông ta một tiếng sếp Hạ, đi đến đâu đều được cung kính đón tiếp, không còn ai dám thất lễ với ông ta.

Đó là khung cảnh mà xưa nay ông ta chưa từng dám tưởng tượng, nhờ Tiết Lan Hâm nên ông ta mới lên đến đỉnh cao cuộc đời.

Mà tất cả đều là nhờ Tiết Lan Hâm, bởi vì Tiết Lan Hâm sáng lập công ty cho ông ta, cũng giúp ông ta gầy. dựng nên từng ngày.

Đã giao ước với nhau nên tất nhiên ông ta phải hết mực yêu thương Tiết Lan Hâm và Hạ Phương, nhất là khi Tiết Lan Hâm thương Hạ Phương như mạng sống của mình, sao Hạ Khánh Dương dám thờ ơ chút nào?

Hạ Phương từ trước đến nay chỉ thấy hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn, Hạ Khánh Dương đối xử với mẹ con cô gần như là xin gì được nấy, vô cùng cưng chiều, ông ta phải nói là xem cô như bảo bối mà đối xử.

Vì vậy sau khi mẹ đổ bệnh, cô vẫn không thể chấp nhận được sự thay đổi của bố, không muốn tin rằng gia đình vốn đang tốt đẹp của mình lại đổ nát nhanh như vậy.

Dù là sau khi bị mẹ bắt xuất ngoại, Hạ Phương vẫn luôn ôm hi vọng với Hạ Khánh Dương, hi vọng bố chỉ đang chịu kích thích quá lớn vì mẹ ngã bệnh, trong lúc nhất thời không chấp nhận được sự thật này nên mới thay đổi tính tình như vậy.

Chờ mình về nước, tất cả sẽ khá hơn.

Nhưng sau khi về nước, cô phát hiện đừng nói là Hạ Khánh Dương niệm tình xưa với mẹ mình, mà ngay cả đối xử như người lạ cũng không bằng...

Cô vẫn không thể hiểu được tại sao Hạ Khánh Dương lại biến thành như vậy.

Thì ra là do ông ta vẫn luôn giả vờ.

Ông ta chưa từng thật lòng đối xử với cô và mẹ, chỉ vì lợi ích nên mới không thể không làm như vậy.

Vì thế lúc trước ông ta cưng chiều mình là vậy, sau này không cần nữa thì dứt khoát vứt bỏ.

Hạ Phương nhắm mắt lại, khóe miệng cong thành nụ cười trào phúng.

Thì ra là do cô của quá khứ ngây thơ.

Cô xem Hạ Khánh Dương như người nhà, nhưng người ta lại chỉ xem cô như là cây hái tiền.

Mẹ còn đáng thương hơn, cứ nghĩ đã tìm được một người đàng hoàng đáng tin, nhưng không ngờ bản thân vừa ngã bệnh, thì ông ta lập tức lật mặt phản bội.

Hạ Phương nhắc mình tỉnh táo lại, gương mặt cô sa sầm, sải bước đi khỏi bệnh viện.

Triệu Lệ Chi đợi một ngày, còn tưởng rằng Hạ Phương hoặc Tiết Lan Hâm sẽ đến tìm mình, nhưng mãi đến chạng vạng ngày hôm sau cũng không đợi được ai đến.

Lúc chiều vấn, Hạ Khánh Dương vốn đã sa sút mấy hôm nay bỗng sửa sang lại bản thân, ăn mặc chỉnh tề ra khỏi biệt thự.

Bộ dạng kia rõ ràng là chuẩn bị đi gặp người quan trọng.

Triệu Lệ Chi nheo mắt lại, vội vàng đi theo. Kết quả thấy ông ta đi đến một công ty bất động sản, chào hỏi với một người mặc vest trong đó rồi cùng ngồi xuống, hình như là đang thương lượng chuyện bán nhà?

Triệu Lệ Chỉ lập tức trợn trừng mắt, tức giận đến mức thở hổn hển.

Đúng vậy, Hạ Khánh Dương muốn bán biệt thự họ đang ở.

Hơn nữa không phải bây giờ ông ta mới có ý định đó, mà là đã rao bán từ sớm rồi, bây giờ có người nhìn trúng căn nhà này nên mới đến chỗ môi giới thương lượng giá cả lại với Hạ Khánh Dương.

Triệu Lệ Chỉ căn răng, ánh mắt trở nên âm trầm.

Bà ta luôn cho rằng căn nhà này là nơi trở về cuối cùng của bọn họ, dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không bán.

Dù công ty mất thì cứ mất, nhưng nhà thì không được.

Công ty biến thành như bây giờ, ai cũng không xoay chuyển được, nhưng chí ít là bọn họ còn có nhà.

Còn chỗ để bám trụ, tất cả đều còn hi vọng.

Triệu Lệ Chỉ cũng luôn lấy việc mình có thể hất cảng Tiết Lan Hâm, vào ở một biệt thự rộng lớn xinh đẹp này làm tự hào.

Bình thường cũng hay khoe khoang về căn biệt thự của mình.

Nhưng Hạ Khánh Dương lại vì cái công ty đã rách nát tơi tả kia mà muốn bán nhà?

"Ông Hạ, biệt thự của ông đính tên bà nhà, muốn bán thì cần có chủ nhà đến kí, ông đã hỏi qua ý kiến của bà nhà chưa?”

Hạ Khánh Dương tối sầm mặt lại, căn răng: "Anh yên tâm, bà ấy sẽ kí thôi”.

Trong mắt Hạ Khánh Dương, Tiết Lan Hâm cũng giống ông ta, đều xem Hạ Thị như bảo bối, vì Hạ Thị, Tiết Lan Hâm chắc chắn sẽ kí tên.

Hạ Khánh Dương vẫn có chút tự tin đó.

"Được, chúng tôi đã hẹn khách hàng xong xuôi rồi, phía khách cũng đã nộp một triệu tiền cọc, một lát nữa chúng tôi sẽ chuyển cho ông năm trăm nghìn. Mười giờ sáng mai chúng ta đến cục quản lý bất động sản và cục hành chính để hoàn tất thủ tục kí tên. Sau khi xong xuôi khách hàng sẽ chuyển tiền trong ba tiếng tiếp theo, ông thấy có vấn đề gì không?"

Môi giới bỗng thấy Triệu Lệ Chỉ mặt đen như đáy nồi, vọt thẳng vào trong quát lên: "Tôi không đồng ý".

Hạ Khánh Dương sầm mặt lại: "Tại sao bà lại ở đây?"

Triệu Lệ Chi cười găn: "Tôi không đến thì đã không biết ông chuẩn bị bán nhà. Hạ Khánh Dương, ông điên rồi đúng không? Ông nghĩ bán nhà là sẽ cứu vớt được công ty của mình à? Đừng có mà mơi"

"Bà câm miệng ngay, nơi này không có chỗ cho bà xen vào!", Hạ Khánh Dương trợn mắt, nổi giận quát lên với Triệu Lệ Chỉ.

"Tôi không đi, tôi nói cho ông biết Hạ Khánh Dương, Hạ Thị chắc chăn tiêu tùng rồi, cùng lắm là hai ba ngày nữa, nó chắc chắn sẽ phải đóng cửa, cho dù ông có bán nhà thì mấy triệu đó đập xuống công ty của ông có chống đỡ được thêm một tháng hay không? Ha ha, ông đừng có chọc cười tôi nữa!"

"Bà câm miệng, bà câm miệng lại cho tôi!", khoảng thời gian này vì chuyện công ty nên Hạ Khánh Dương đã gầy đi trông thấy, gò má hõm vào, hai mắt lồi ra, khuôn mặt giận dữ vặn vẹo, trông đáng sợ vô cùng.

Triệu Lệ Chỉ bị dọa lùi về sau hai bước, tay run rẩy, không nói nên lời.

Hạ Khánh Dương cắn răng: "Tình hình của Hạ Thị tôi rõ hơn bà, trước mắt chỉ còn thiếu chút tiền này thôi, chỉ cần có thể lấp vào thì tất cả vẫn còn kịp, Hạ Thị sẽ không đóng cửa, vĩnh viễn sẽ không!"

Hạ Thị từng là sự kiêu ngạo của ông ta, được như bây giờ là sự nỗ lực cả đời của ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Triệu Lệ Chi cười gải

...