Chương 170: Vậy là đủ rồi nhỉ?


...

Không thể không nói, Tân Túc thật sự rất thông minh.

Những năm gần đây vì lí do sức khỏe nên đã cản bước phát triển của cậu ta, như thể phong ấn luôn sự thông minh tài trí và nghị lực mạnh mẽ của cậu.

Bây giờ thân thể cậu ta đã dần hồi phục tốt hơn, những tài năng đó bät đầu không giấu được ánh sáng, tỏa ra hào quang rực rỡ.

Mặc dù cậu ta chưa hiểu quá rõ LM, nhưng đã có thể lập tức đoán được thân phận của cô, có thể thấy được cậu ta có thiên phú trong giới thương trường đến mức nào.

Còn nữa, từ các bản thiết kế của Tân Túc cũng đã chứng minh được cậu ta là một bậc thầy thiết kế.

Có thể không được đào tạo trong hệ thống chính quy, nhưng người thầy dạy vỡ lòng cho cậu ta chắc chản là một người xuất sắc.

Thêm nữa vì thân thể không tốt nên cậu ta phải ở nhà trong thời gian dài, gần như thời gian rảnh đều dốc lòng học. tập và rèn luyện khả năng thiết kế của mình.

Cậu ta được sinh ra trong một gia tộc lớn như nhà họ Tân nhưng tính cách lại đơn thuần, tâm hồn sáng trong, vì vậy thiết kế của cậu ta cũng trong trẻo và thuần khiết.

Thế giới này quá phức tạp nên mọi người lại càng yêu thích những thứ đơn giản và nhẹ nhàng.

Tác phẩm của Tân Túc cũng nhờ vậy mà nổi tiếng.

Những năm qua LM luôn dựa vào thiết kế của Hạ Phương để ngày càng lớn mạnh, nhưng cô rất khó vượt qua bản thân nữa. Bây giờ cô có quá nhiều chuyện phải làm, cần phân tâm ra nhiều nơi, muốn để LM tiến lên một bước nữa thì cách tốt nhất chính là chiêu mộ Can về làm.

Khi biết Tân Túc chính là Can, Hạ Phương đã nuôi suy nghĩ này rồi.

Nhưng chuyện bên Tân Túc và Amphile chưa giải quyết xong nên Hạ Phương không muốn can dự quá nhiều vào lần tranh chấp này, miễn cho Tần Túc nghĩ rằng cô vì muốn mời cậu về làm mà cố tình châm lửa cho mâu thuẫn này.

Bây giờ Tần Túc đã biết rõ những bất công trong cách làm việc của Amphile, cũng biết bản thân cần phải làm gì, lúc này mới thích hợp để cô ra tay.

"Chị Hạ, chị còn bao nhiêu thân phận mà chúng tôi không biết?", Tân Túc nhìn nụ cười nhạt trên mặt Hạ Phương, không kềm được phải than thở.

Cậu ta cứ tưởng rằng Hạ Phương tuổi còn trẻ đã là thần y có y thuật nghịch thiên là giỏi lắm lắm rồi, không ngờ rằng...

Quả nhiên thế giới này không gì không có, ông bà có câu núi cao còn có núi cao hơn quả là không sai.

Hạ Phương nhún nhún vai: "Thân phận chẳng qua cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, không quan trọng đến thế đâu, quan trọng là bây giờ tôi thật sự rất muốn mời cậu về, Can ạ..."

Tân Túc cười khẽ, Hạ Phương nói cũng không sai, chỉ cần cậu ta biết cô chính là cô, vậy là đủ rồi nhỉ?

Còn Hạ Phương rốt cuộc có bao nhiêu thân phận khác, hay có bản lĩnh gì mà cậu ta không biết, tất cả đều là chuyện của cô, mà cậu chỉ cần lựa chọn tin tưởng cô là được.

...