...
“Cô chẳng phải ân nhân cứu mạng của Tần Thủ Văn sao? Ha ha ha, ông ta vì cô mà chơi chết nhà họ Lục, bây giờ tôi giết cô trước, để tôi xem ông ta sẽ có vẻ mặt thế nào...”
Lục Anh Đường hét lên như điên, lao vê phía Hạ Phương.
Những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì hẳn ta đã lao tới trước mặt Hạ Phương, ý đồ khống chế cô để uy hiếp Tân Thủ Văn.
Nhưng tay hẳn ta còn chưa chạm được vào Hạ Phương đã bị ai đó ấn chặt, sau đó người ấy lật hẳn ta lại và ném ra ngoài.
“A..”, Lục Anh Đường ngã mạnh xuống đất, tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Hản ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, vùng vẫy hồi lâu cũng không bò dậy được.
Tư Thành bước tới trước mặt Lục Anh Đường, nhìn hẳn ta từ trên cao xuống như bậc vương giả, ánh mắt anh lạnh lùng u ám: “Muốn động vào người phụ nữ của tao, mày vẫn chưa xứng đâu”.
Lục Anh Đường cần răng, không đứng dậy được chỉ có thể nằm bò trên đất, hung tợn lườm Tư Thành: “Tư Thành, mày là cái thá gì? Hạ Phương chỉ là một người phụ nữ bị tao chơi chán rồi bỏ thôi, cũng chỉ có mày coi cô ta là bảo bối, ha ha ha...”
“Nhưng trông mày cũng ra dáng con người, sợ là cũng chỉ là kẻ đã bị chơi chán rồi thôi. Ha ha ha, một gã việc ở khách sạn thì có thể khá hơn được bao nhiêu? Mày và Hạ Phương quả nhiên là trai cặn bã xứng đôi với gái đĩ điếm, trời sinh một cặp!”
Tư Thành nhấc chân lên giãm vào lòng bàn tay đang đặt trên đất của Lục Anh Đường, anh hơi day một chút, lạnh lùng nhìn hẳn ta: “Trước đây Hạ Phương phải mù quáng đến mức nào mới thích loại cặn bã như mày nhỉ? Nếu mày không phải người yêu cũ của Hạ Phương thì đến giẫm lên người mày, tao cũng thấy bẩn đế giày”.
“A...A..", Tư Thành vừa dứt lời, Lục Anh Đường dưới đất đã hét lên như heo bị chọc tiết, tiếng hét vang vọng cả tầng bán hàng.
“Giày bẩn có thể vứt đi, nhưng đừng làm bẩn sàn nhà của người khác”, Hạ Phương lười biếng tiến lên, giọng nói lãnh đạm.
Tư Thành khẽ gật đầu, tao nhã nhấc giày lên, lập tức có người đưa thảm trải sàn đến cho anh lau giày.
“Muốn mua nhà vì sao không đợi anh về?”, Tư Thành thay đổi thái độ bá đạo và uy nghiêm khi nãy, hơi hờn tủi nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương ho khan hai tiếng, nói: “Sợ anh bận quá không có thời gian nên em tự đến trước”.
Sau đó cô lại nói: “Sao anh lại về rồi?”
Tư Thành khẽ thở dài: “Làm xong việc thì về thôi”.
Sự thật là Hạ Phương mới đi một ngày, anh đã cảm thấy xung quanh mình thiếu gì đó nên vội vàng giải quyết xong công việc để quay về.
“Không phải anh đã nói với em nhà chúng ta đã có một căn biệt thự ở đây rồi sao?”, giọng điệu của Tư Thành càng thêm hờn tủi.
“Nếu em muốn sắp xếp cho mẹ sống ở biệt thự thì anh vẫn còn mấy căn ở vịnh Đông Giang, đường Thành Sơn, đường. Tỉnh Quang nữa...", Tư Thành thở dài khe khẽ: “Đương nhiên chúng ta cũng có thể sống ở đây cùng với mẹ, dù sao sau này sẽ phải chạy qua chạy lại giữa Kinh Thành và Giang Lâm, chúng ta cũng không ở lâu”.
Người phụ nữ nhỏ bé của anh quá độc lập, rõ ràng đã có người chồng là anh đây có thể cho cô mọi thứ, nhưng cô luôn thích tự mình làm.
Khóe miệng Hạ Phương giật giật: “Không sao, em không thiếu chút tiền này. Em ưng ý một căn ở đây rồi, lát nữa sẽ mua, mấy ngày tới sửa sang lại một chút, khi nào mẹ em xuất viện sẽ chuyển bà tới đây sống”.
Nói xong cô ngước mắt lên: “Đừng nói với em là, trong ba căn cao cấp nhất ở trên cùng có một căn là của anh đấy nhé?”
Nhà Tư Thành mua làm sao có thể tệ được?
Tư Thành sờ cằm: “Ừm, hình như là căn trên đỉnh đấy, anh chưa đến bao giờ, lúc mở bán anh bảo Tiêu Minh sắp xếp. Hai căn ởở dưới là nhà họ Tần tự giữ lại”.
Lúc này Hạ Phương mới biết thì ra nơi này là bất động sản của nhà họ Tần.
Bảo sao Lục Anh Đường lại chạy tới đây cầu xin. Đúng là oan gia ngõ hẹp. “Đã sửa sang lại chưa?”, Hạ Phương thuận miệng hỏi.
Trong lòng cô đang nghĩ nếu căn trên tầng cao nhất ổn hơn thì hay là chuyển mẹ lên đó ở.
Tư Thành khẽ lắc đầu: “Nếu em muốn ở thì có thể sửa lại bất cứ lúc nào, cứ trang trí theo phong cách em thích”.
Mắt Hạ Phương sáng lên, cô búng tay: “Vậy chờ em mua nhà xong, chúng ta lên xem nhé”.
Trước đây Hạ Phương cũng từng nghĩ nếu sau này kết hôn ở cùng một khu với mẹ sẽ tiện chăm sóc hơn.
...