...
'Từ đầu dây bên kia vang lên giọng điệu hết mực. cung kính của Hạ Khánh Dương: “Đã chuẩn bị xong, sẽ vào tài khoản của tôi trong hai tiếng nữa, nhưng... bây giờ tôi đang gặp chút vấn đề...”
Hạ Phương nhếch môi: “Cổ phần trong Hạ Thị của ông bị chuyển đi chứ gì?"
Hạ Khánh Dương sửng sốt, đoạn kích động la lên: “... Anh là ai? Làm sao cô biết chuyện này?"
Hạ Phương khẽ cười: “Ông cho rằng vì sao tôi bằng lòng giúp ông giải quyết vấn đề của tập đoàn Hạ Thị chứ? Đương nhiên là để theo dõi rồi, nên ông nói xem tôi có nên biết về chuyện lớn như chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần không?"
"Tôi không biết con ranh bất hiếu kia có chuyển nhượng chưa, nếu rồi thì Hạ Thị và tôi không còn quan hệ gì cả, tôi cũng chẳng tội tình gì phải hao tâm tổn sức xử lý những chuyện này”.
Hạ Khánh Dương lên tiếng sau một hồi trầm tư, giọng tràn đầy hoang mang và bất đắc dĩ, lại không có vẻ phẫn nộ và sụp đổ sau khi hay tin cổ phần của mình bị lấy đi.
Thậm chí còn có thể mơ hồ có ý nếu cô muốn lấy tiền của tôi thì phải giúp tôi lấy số cổ phấn đó về, bằng không thì giao dịch này hủy bỏ, cô đừng hòng lấy được một xu nào.
Hạ Phương làm sao có thể không nghe ra, bèn cười nói.
"Tóm lại là ông không muốn cứu Hạ Thị chứ gì?"
"Sao lại không?!", Hạ Khánh Dương đáp ngay tắp lự, cuối cùng cũng nghe ra vẻ tức giận: “Con ranh kia lừa vợ tôi chuyển nhượng cổ phần, bây giờ cho dù tôi có dốc hết tâm huyết giành lại tập đoàn thì nó cũng chẳng còn là của tôi nữa”.
Hạ Phương hừ cười ông là muốn tôi lấy số cổ phần đó về cho ông?"
"Anh có thể khiến Hạ Thị hồi sinh thì cũng có thể làm điều đó mà đúng không?", một tia hy vọng len lỏi vào giọng Hạ Khánh Dương.
Ông ta bây giờ đã không còn cách nào khác nữa. Nếu nắm cổ phần trong tay, ông ta còn có thể liều một phen; nhưng bây giờ cổ phần bị chuyển đi thì số tiền ông †a có thể điều động cũng theo đó mà bay.
Nhưng thứ Hạ Khánh Dương muốn không phải tiền mà là thể diện, muốn tập đoàn trở lại tháng ngày huy hoàng năm xưa, để ông ta một lần nữa bước lên đỉnh cao nhân sinh.
"Ha, ông nghĩ tôi là thần tiên thật đấy à?", Hạ Phương lười biếng cười cười: “Ông không có cổ phần trong tay thì giao dịch chấm dứt tại đây, thế thôi”.
Thấy cô muốn cúp điện thoại, Hạ Khánh Dương cuống quít kêu lên: “Anh đã hứa sẽ giúp tôi giải quyết mà bây giờ lại lật lọng hả? Vậy thì trả lại ba triệu trước đó tôi cho anh đây!"
"Kìa, sao Tổng giám đốc Hạ nhanh quên thế? Số tiền đó đã được dùng để đóng phạt cho những sai phạm trong chất lượng công trình của tập đoàn rồi. Bây giờ người muốn hủy giao dịch là ông, vấn đề phát sinh từ bên ông chứ không phải bên tôi, có truy cứu trách nhiệm thì cũng là tôi. Ông lấy đâu ra mặt mũi để đòi tôi trả tiền?"
Hạ Khánh Dương bị khí thế của Hạ Phương làm cho. át vía đến nỗi hai má đỏ bừng, mắt lồi ra như mắt ếch, muốn bùng nổ nhưng lại không dám, trông buồn cười vô dùng.
Hạ Phương lại hừ lạnh: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Lấy chút bản lĩnh cỏn con này mà còn ảo. tưởng muốn đưa Hạ Thị về lại như xưa à, mơ đi!"
Rồi không đợi ông ta đáp lại, cô quả quyết cúp điện.
"Con mẹ nói"
"Hổ xuống đồng bảng bị chó khinh! Mày cho rằng ông đây không có tài cán, là có thể mặc cho mày đạp lên đầu à?”
"Khốn kiếp! Đừng để tao biết mày là ai! Đã vô dụng còn muốn lừa tiền tao? Mơ tiếp đi!"
Hạ Khánh Dương giận quá hóa rồ, gạt hết vật dụng trên bàn lẫn chiếc điện thoại trong tay xuống đất, khiến phòng khách vốn đã rối loạn nay lại càng bừa bộn hơn.
Triệu Lệ Chỉ đang từ trên lầu đi xuống, mặt hí hửng vì vừa nhận được tiền bán nhà, thấy chồng mình như vậy thì vội chạy lại hỏi han.
Hạ Khánh Dương vừa thở hổn hển vừa nói: “Còn không phải là do bà gây ra? Thứ đáng chết!"
Một cái tát giáng vào mặt khiến Triệu Lệ Chi nổ đom đóm mắt, ngã lăn ra đất.
Còn chưa hoàn hồn lại thì đã nghe Hạ Khánh Dương mắng chửi: “Nếu không phải bà tự ý chuyển cổ phần tôi đi thì Hạ Thị đã là của tôi lại rồi! Bà có biết tôi có làm gì cũng không giải quyết nổi, mà chỉ cho thằng kia ba triệu là nó xử lý hết mấy vấn đề chất lượng không hả?”
"Bao nhiêu ban ngành từ kiểm tra chất lượng, an toàn vệ sinh với bảo vệ môi trường gửi giấy xử phạt, bỏ ra ba chục triệu cũng không xử hết được, vậy mà thằng kia nó giúp tôi làm hết rồi! Còn bà lại chuyển hết cổ phần của tôi đi ngay đúng lúc quan trọng này!"
Cứ tưởng đã hồi sinh được tập đoàn, nay lại vì sự phá bĩnh của Triệu Lệ Chi mà hoàn toàn mất trắng. Hạ Khánh Dương càng nghĩ càng tức điên, thậm chí còn nhào tới đấm đá Triệu Lệ Chi liên tục.
Bà ta co rúm lại trong đau đớn, hoàn toàn không màng hình tượng mà rú lên: “Hạ Khánh Dương! Ông đếch phải con người! Ông dám bạo hành tôi hả, tôi sẽ kiện ông ra tòa! Oái, dừng lại ngay thằng khốn! Ông dám làm gì tôi là tôi đấch bao giờ cho ông một xu tiền bán nhàit"
Hạ Khánh Dương lúc này mới dừng lại, nhưng cơn giận vẫn còn sôi sục: “Ngon nói thêm tiếng nữa xem?"
Triệu Lệ Chi khó khăn chồm dậy, mặt mũi đều sưng húp, quát vào mặt ông ta: “Tôi cứ nói đấy! Ông nghĩ ông là ai hả? Dùng cái não heo của ông mà nghĩ đi, ai có thể giúp ông xử lý bao nhiêu chuyện chỉ với giá ba triệu hả? Ha ha, ông bị lừa rồi!"
Sắc mặt Hạ Khánh Dương tối sâm, hai mắt long lên trừng Triệu Lệ Chỉ.
Bà ta không hề sợ hãi mà nói: “Ông tưởng ông gặp phải Bồ Tát hay gì? Lại còn dùng cái giá thấp nhất giúp ông giải quyết vấn đề lớn nhất nữa cơ. Ha, biết đâu tên cao nhân đó chính là Hạ Phương hoặc Tư Thành đấy. Bọn nó muốn lấy lại cổ phần Hạ Thị nên đương nhiên không thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ, vì vậy phải nghĩ mọi cách xử lý vấn đề cho nó...”
Triệu Lệ Chi càng nói càng thấy mình có lý, càng thêm kích động: “Đúng rồi! Chính là như thế! Ha ha ha, đừng vội cãi lại, ông cứ tự suy nghĩ xem có phải thế không!"
Một lời giải thích quá hợp lý, đến nỗi bản thân bà ta cũng phải bội phục.
Hạ Khánh Dương lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt trắng bệch như ma. Tuy rất hoang đường nhưng... lại cũng rất có lý.
Lại nhớ đến việc Tư Thành vừa ghé mua nhà, ông ta có cảm giác mình bị lừa rồi.
Hai cánh mũi phập phồng như trâu, ông ta trợn mắt lầm bầm: “Không thể này... Sao chúng nó dám làm vậy với tôi?"
Nhưng... nhưng nếu vậy thì vì sao Tư Thành lại muốn mua biệt thự này?
Anh thừa biết biệt thự này được Tiết Lan Hâm đứng tên, nếu không mua thì vẫn là của Tiết Lan Hâm, Hạ Khánh Dương có muốn cũng không làm được gì.
Chợt nghĩ đến gì đó, ông ta túm lấy tay Triệu Lệ Chỉ: “Maul Kiểm tra coi tiền vào tài khoản chưa?!"
Bà tay cuống quít che điện thoại lại: “Tưởng cao nhân kia dừng hợp tác với ông rồi chứ? Ông còn muốn đánh chết tôi hả! Tiền này là của tôi, ông đừng hòng lấy nó!"
Hạ Khánh Dương phẫn nộ ghì bà ta xuống đất: “Câm mồm, đưa tiền đây cho tôi!"
"Không!"
"Con đĩ, mày muốn chết lắm hả?!"
...