...
Trời ơi, cô biến thành người gì rồi thế này?
Cô thậm chí còn nghi ngờ mình đã bị yêu ma quỷ quái gì bám thân rồi.
Mãi đến tận khi cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Phương mới lập. tức tỉnh táo lại.
Tư Thành cầm một cốc nước đi vào, thấy Hạ Phương đang ngồi trên giường vò đầu, bộ dạng trông như tan nát cõi lòng thì không khỏi nhớ đến cánh tượng ngày hôm qua, dáng vẻ nhiệt tình như lửa đốt của cô khiến tâm trạng anh trở nên thư thái không thôi.
"Tỉnh rồi à?", Tư Thành để cốc nước lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ý cười nhìn thẳng vào Hạ Phương đang quẫn bách, giọng nói ôn hòa: "Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Tư Thành không hỏi thì thôi, vừa hỏi là Hạ Phương lại càng thấy lúng túng, cô trừng mắt với anh: "Anh còn hỏi à?”
"Anh làm gì thì tự biết rõ đi chứ?"
Hạ Phương nói xong thì thở hổn hển bước xuống giường, muốn đi vào phòng tắm.
Kết quả cô chưa kịp chuẩn bị đã thấy dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống dưới nền.
Tư Thành nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy Hạ Phương rồi ôm cô vào lòng, giọng nói êm ái xen lẫn chút ý cười: "Người lớn rồi mà sao còn hấp ta hấp tấp vậy? Không biết bản thân đang bị run chân sao?”
Người lớn? Run chân? Hạ Phương ngượng đỏ cả mặt: "Anh cố ý đúng không?"
"Tất nhiên là không rồi, bình thường anh thấy thân thể em rất khỏe mạnh, không mấy khi mệt như vậy. Thêm nữa chúng ta đã kết hôn lâu vậy rồi mà anh chưa làm gì được em hết, nên lúc ấy nhất thời không kiếm chế được làm em đau, là anh không đúng".
Hạ Phương: ??? Cô có ý này đâu? Khốn nạn!
"Anh đủ rồi đó!", Hạ Phương đẩy người ra rồi khập khiếng chạy vào phòng tắm, còn đóng sầm cửa thật mạnh.
Tư Thành nghe được tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ai mà ngờ được, thiết kế trưởng tiếng tăm lừng lẫy của LM, thần y Tiết Phi nổi danh toàn cầu, trước mặt người khác đều là một mặt hờ hững, cười mà như không cười, tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách, vậy mà lại là một cô gái đáng yêu thế này?
Nhưng cũng chỉ khi đứng trước mặt anh, Hạ Phương mới trở nên đáng yêu một cách lạ lùng vậy thôi.
Nghĩ tới đây, từ đáy lòng lãn đáy mắt Tư Thành đều tràn ngập sự vui vẻ.
Hạ Phương tắm xong đi ra thì Tư Thành đã không còn ở. đây.
Cốc nước trên tủ đầu giường có chặn lên một tờ giấy nhỏ, nhắc nhở cô nhớ uống nước để nhuận cổ họng, cho cơ thể
thoải mái hơn chút.
Hạ Phương mỉm cười, cầm cốc nước lên uống hai ngụm, phát hiện trong nước còn pha thêm kỉ tử.
Có thể nói là rất săn sóc, miễn cưỡng có thể tha thứ được. sự thô lỗ sáng nay của anh.
Khi xuống lầu, Tư Thành đã làm xong ba món một canh.
Một hương thơm ngào ngạt phả vào mặt, khiến cái bụng của Hạ Phương kêu rồn rột không ngừng.
Tư Thành nghe tiếng ngẩng đầu, Hạ Phương lúng túng ho khan hai tiếng: "Sáng sớm mất sức quá".
Nói xong, cô đã là người đỏ mặt trước. Cô lại nói cái gì nữa vậy trời?!
Vì làm chuyện lúc sáng mà giờ đầu óc cô cũng hỏng luôn rồi hả?
Tư Thành cười gật gù: "Nên anh đã làm món em thích để tẩm bổ rồi đây, ăn nhanh rồi còn đón mẹ xuất viện".
Hạ Phương cứng đờ toàn thân, sực nhớ ra mình quên mất hôm nay phải đón mẹ xuất viện.
Cô trừng mắt với Tư Thành, liền nghe anh nói với giọng vô tội: "Sáng nay anh đã báo trước với mẹ rồi, em yên tâm đi,
chúng ta ăn xong rồi qua cũng được".
Hạ Phương ho hai tiếng rồi hỏi: "Anh dọn dẹp phòng khách xong chưa?"
"Tối qua đã dọn xong rồi".
Thôi được rồi, anh quả là một người đàn ông nội trợ vừa thông minh vừa tỉnh tế.
Ăn uống no đủ xong, Hạ Phương coi như đã khôi phục được vài phần sức lực, sau đó cô cùng Tư Thành lái xe đến bệnh viện.
...