...
Lúc Hạ Phương đến nhà họ Tư, Tư Trường Thịnh đang lo lắng đến mức đi vòng vòng.
Thấy Hạ Phương, ông ta cuống cuồng tiến lên: “Tiết thần y, không phải cô nói là bố tôi không có vấn đề gì nữa, trong vòng hai ngày sẽ tỉnh lại à? Sao bỗng dưng lại…”
Tư Trường Thịnh lo lắng là thật, ông ta đợi ngày này lâu như thế, chỉ cần ông cụ tỉnh lại, ông ta sẽ có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Vốn cho rằng tối nay ông cụ sẽ tỉnh, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Tư Trường Thịnh nôn nóng đến nổi đi vòng vòng, thấy Hạ Phương thì như nhìn thấy cứu tinh.
“Cậu cả Tư đừng nôn nóng, để tôi xem tình hình của ông cụ trước rồi mới kết luận được”, nói xong, Hạ Phương vội vàng đi vào bên trong.
Tư Trường Thịnh vội vàng đuổi theo, nói bên tai cô: “Tiết thần y, có khi nào là có người lợi dụng cơ hội ra tay với bố tôi không?”
Những lời này có hàm ý khá sâu xa.
Dù sao khoảng thời gian này Tiết Vân Thâm luôn ở bên cạnh ông cụ, toàn bộ nhà họ Tư cũng tăng cường canh gác, phòng của ông cụ gần như là một con ruồi cũng không thể bay vào.
Nếu vẫn có thể ra tay trong tình huống như thế thì chỉ có hai khả năng mà thôi.
Một là người trong nhà họ Tư ra tay, không thì chính là Tiết Vân Thâm rồi.
Hạ Phương cau mày: “Khoảng thời gian này cậu cả Tư có phát hiện gì không?”
Tư Trường Thịnh thấy xung quanh không có ai thì nói nhỏ bên tai Hạ Phương: “Tôi không tiện nói cụ thể, nhưng hôm qua thậm chí tôi còn nhận được thư của chú hai gửi cho bố tôi, nhưng lá thư này có mật mã, tôi đọc không ra nội dung. Ngoài ra tôi nghe nói hôm qua chú sáu đã về Kinh Thành, nhưng vì công việc bận rộn nên không về thăm ông cụ…”
Hạ Phương gật nhẹ đầu, Tư Trường Thịnh nói thế rõ ràng là đang ám chỉ với cô ông cụ đột nhiên xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến Tư Thành hoặc cậu hai kia.
Nhưng Hạ Phương chỉ là một bác sĩ, nói những điều này với cô nhằm mục đích gì?
E rằng ông ta hy vọng Hạ Phương có thể nói ra mấy câu, như thế mới có sức thuyết phục hơn, có thể khiến ông cụ hoặc người nhà họ Tư chịu tin tưởng chăng?
Dẫu sao Hạ Phương là người ngoài, lời cô nói ra có sức thuyết phục hơn Tư Trường Thịnh rất nhiều.
Hạ Phương gật đầu: “Thì ra là thế.
Nói xong thì cô đi vào phòng ông cụ.
Tiết Vân Thâm đang rất lo lắng, tất cả loại máy móc trong phòng đều đã được sử dụng, nhưng tình trạng của ông cụ vẫn không quá lạc quan.
Nếu không nhờ khi nãy Hạ Phương hướng dẫn anh ta châm một kim qua điện thoại thì e rằng ông cụ đã…
Tiết Vân Thâm một lần nữa cảm thán y thuật của mình quá tệ, vào thời điểm mấu chốt lại không có chút tác dụng nào cả.
Cũng may anh ta kịp thời liên hệ với Hạ Phương, nếu không anh ta thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
“Tiết thần y, cuối cùng cô cũng đến rồi”, thấy Hạ Phương, Tiết Vân Thâm nhưng nhìn thấy chỗ dựa, anh ta vội vàng nghênh đón, sau đó bắt đầu báo cáo tình huống nguy hiểm của ông cụ cho cô.
Hạ Phương gật đầu, vừa nghe Tiết Vân Thâm nói vừa nhanh chóng kiểm tra cho ông cụ.
“Không tệ, châm cứu rất chuẩn”, Hạ Phương kiểm tra xong, chắc chắn ông cụ không nguy hiểm đến tính mạng thì mới thở phào nhẹ nhõm, không chút keo kiệt khen Tiết Vân Thâm một câu.
Tiết Vân Thâm bị ngắt lời nên cứng đờ người, sau đó ngượng ngùng cười khẽ: “Đều do Tiết thần y hướng dẫn tỉ mỉ”.
Hạ Phương nhướn mày, tháo mấy dụng cụ Tiết Vân Thâm dán trên người ông cụ ra, sau đó cho một viên thuốc vào miệng ông cụ: “Bây giờ giúp tôi cởi quần áo của ông cụ ra, tôi muốn tiếp tục châm cứu cho ông ấy”.
Tiết Vân Thâm không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị.
Trong quá trình đó, Tư Trường Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh, cả Tư Thuỵ Lan và Tư Thuỵ Mai đã lâu không gặp cũng đến.
Trước khi châm cứu, Hạ Phương đuổi mọi người ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, Tư Trường Thịnh không quên nhìn Hạ Phương với vẻ mặt nghiêm túc như muốn nói, đợi ông cụ tỉnh lại nhớ lập tức thông báo cho ông ta.
Hạ Phương làm như không thấy, chỉ giữ lại một mình Tiết Vân Thâm ở trong phòng.
“Tôi chỉ làm một lần, có học được hay không phải xem bản lĩnh của anh”, Hạ Phương lấy ra một túi ngân châm từ trong túi xách, nhìn thoáng qua Tiết Vân Thâm.
Tiết Vân Thâm ngạc nhiên nói: “Tiết… Tiết thần y, tôi…”
Anh ta kích động đến mức không biết phải nói gì.
Hạ Phương cũng không cho anh ta cơ hội bày tỏ sự kích động, cô cầm một cây kim lên, vừa giảng giải vừa bắt đầu động tác.
Là một bác sĩ, Tiết Vân Thâm hiểu rất rõ các huyệt vị trên cơ thể con người, không cần Hạ Phương nhận mạnh quá nhiều, cô chỉ cần nói với Tiết Vân Thâm mỗi lần ghim kim sẽ ghim vào nơi nào, mục đích là gì.
Tiết Vân Thâm học rất nghiêm túc, lúc trước anh ta không tìm hiểu nhiều về đông y, nhưng từ sau khi biết đến Hạ Phương, anh ta bắt đầu phổ cập những kiến thức đông y có liên quan, điều này cũng khiến anh ta hiểu nhanh hơn những động tác của cô.
Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, câu nói này rất phù hợp với Tiết Vân Thâm.
Lần này Hạ Phương bỗng nhiên dạy học tại hiện trường, không hề nói trước để Tiết Vân Thâm có thời gian chuẩn bị, nếu không nhờ khoảng thời gian này Tiết Vân Thâm vẫn luôn học tập thì e rằng không thể nào hiểu được hành động của cô.
Hạ Phương không có ý định thả chậm tốc độ châm cứu của mình, gần như là châm cứu liên tục không hề dừng lại.
Hơn mười phút, sau lưng của ông cụ Tư đã bị Hạ Phương châm thành con nhím.
Cả người cô cũng đã thấm ướt mồ hôi, cô thở ra một hơi, lau đi màu hôi trên trán, sau đó xoay người nói với Tiết Vân Thâm: “Trở về có thời gian thì luyện tập nhiều hơn, đừng vội vã, huyệt vị chính xác mới có thể đảm bảo hiệu quả”.
Nói xong, cô xoay người đi tới ban công hóng gió.
Tiết Vân Thâm ở trong phòng im lặng nhìn tấm lưng của ông cụ Tư một lúc lâu, dường như đang hồi tưởng những lời dạy của Hạ Phương khi nãy, cũng giống như đang nhớ lại hết lần này đến lần khác.
Khoảng một tiếng sau, tay của ông cụ trên giường thoáng cử động.
Tiết Vân Thâm đứng trước giường kích động hô lên: “Tiết thần y, ông cụ động đậy rồi…”
Hạ Phương đang lười biếng ngồi trên ghế xích đu bên ngoài: “Ừm, rút hết kim ra, bắt đầu từ kim đầu tiên”.
Tiết Vân Thâm thoáng sửng sốt: “Tôi… Tôi sao?”
“Không làm được à?”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tiết Vân Thâm lộ vẻ kiên định: “Đương nhiên là được”.
Hạ Phương cười khẽ: “Nếu không chắc chắn chỗ nào thì đừng liều lĩnh”.
Tiết Vân Thâm gật đầu, sau đó bắt đầu lần lượt rút kim trên lưng ông cụ ra.
Hạ Phương châm cứu chỉ mất mười mấy phút, nhưng Tiết Vân Thâm rút ra lại mất tận một giờ.
Sau khi rút kim xong, cả người anh ta đã ướt đẫm mồ hôi, tay chân run rẩy.
Anh ta thở hổn hển muốn đi tìm Hạ Phương, chợt phát hiện không biết Hạ Phương đã đứng bên cạnh từ bao giờ, còn đang cười khẽ nhìn anh ta: “Không tệ, bác sĩ Tiết rất có thiên phú về mặt này, tiếp tục cố gắng”.
Tiết Vân Thâm không nhịn được cười tươi, kích động nhìn Hạ Phương: “Nói thế nghĩa là Tiết thần y chịu nhận tôi là đệ tử rồi sao?”
Nhận đệ tử?
Hạ Phương cau mày, ngạc nhiên nói: “Tôi nói muốn nhận anh khi nào?”
Tiết Vân Thâm nhất thời như bị tạt một chậu nước lạnh, nhìn Hạ Phương với vẻ uất ức: “Nhưng mà… khi nãy cô…”
Hạ Phương nhún vai, nói một cách miễn cưỡng: “Ồ, tôi thấy chỉ thấy anh rất muốn học, vừa khéo tôi cũng muốn lười biếng”.
...