...
Anh cứ có cảm giác, Lăng Quân Hạc rất lạ, chí ít là lúc ở trước mặt Hạ Phương thì là như thế.
Trong vô thức, anh không muốn để Hạ Phương tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông này.
Nhưng, Hạ Phương cũng không phải trẻ con, chữa hay không chữa, cô sẽ tự có quyết định, Tư Thành sẽ không can thiệp.
Hạ Phương mỉm cười: "Bệnh của ông tư Lăng là tâm bệnh thì đúng hơn. Cái mà tôi làm được cũng chỉ là kê ít thuốc cho ông, giải độc cho ông thôi, nếu bản thân ông không muốn mình khỏe lại, không tăng cường tập luyện, không chịu bỏ qua khúc mắc trong lòng, thì linh đan diệu dược cũng không giúp được ông."
Lăng Quân Hạc không ngờ Hạ Phương còn trẻ vầy mà lại có con mắt tinh tường như này, cô chỉ từng bắt mạch cho ông ta, gặp ông ta hai lần, là đã biết tình trạng của ông ta như nào rồi hả?
Lăng Quân Hạc ngẩn người một thoáng, sau đó ông ta cười bả thật đấy, tôi tưởng tôi đã che giấu rất kỹ, không ngờ cô nhìn một cái đã rõ."
Hạ Phương chớp mắt: "Ông tư không thật sự muốn chết, nhưng cũng không muốn sống tốt, ông chỉ đang tự dày vò bản thân, cho nên, nếu ông không cởi bỏ. được khúc mắc trong lòng, tôi cũng chẳng cần phải lãng phí thuốc của tôi."
Ý câu cô nói là, Lăng Quân Hạc muốn cô chữa bệnh cho ông ta, được thôi, nhưng tiền đề là ông ta phải sẵn lòng buông bỏ quá khứ, không tự giày vò bản
thân nữa, quý trọng sinh mệnh và tương lai của mình.
Nếu mà còn như trước đây, không chịu cầu tiến, có thái độ sống ngắc ngoải, thì cho dù Hạ Phương có cứu ông ta thì cũng chỉ lãng phí thuốc.
Lăng Quân Hạc ngẩn người mất một lúc, nhất thời ông ta lại không biết phải trả lời Hạ Phương như thế nào.
Hơn hai mươi năm rồi, ông ta tưởng mọi chuyện đã trôi qua, nhưng, khi trông thấy khuôn mặt Hạ Phương cực giống với người đó, ông ta mới nhận ra rằng, ông
ta không quên được, không buông được.
Thế giới của ông ta, dường như đã dừng lại ở thời điển cô ấy rời đi vào nhiều năm trước.
Hơn hai mươi năm nay, ông ta cứ lặp đi lặp lại cuộc sống cứng nhắc, giống như một cái xác biết đi không có linh hồn.
Trái tim của ông ta đã chết rồi. Nhưng người ông ta lại không cam tâm chết đi như vậy.
Tựa như, chỉ có sự ốm đau vô tận, mới có thể chứng minh được là ông ta đang sống.
Ông ta cũng từng nghĩ tới chuyện buông bỏ quá khứ, nhưng quá khứ khắc sâu như thế, bảo ông ta buông thế nào đây?
"Ông tư Lăng cứ về nghỉ ngơi trước đi, nếu ông thật sự muốn tôi chữa bệnh cho ông, thì bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau khi thức dậy ông hãy đi bộ ba mươi phút, nửa tháng sau bắt đầu đi bước nhanh, nếu ông kiên trì được một tháng, tôi sẽ chữa bệnh cho ông. Nhưng..."
Hạ Phương nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia tà tứ: "Tiền thuốc của tôi không rẻ, ông tư Lăng phải chuẩn bị tinh thần trước đi."
Hạ Phương nở nụ cười đen tối, làm cho Lăng Quân Hạc hơi hoảng. Hạ Phương như thế này, cực kỳ giống cô gái năm đó kia...
Hồi đó, cô ấy cũng chạc tuổi Hạ Phương, hồn nhiên lãng mạn, hăng hái, nhiệt tình như lửa....
“Tốt quá rồi, chú nhỏ, cháu nhất định sẽ giúp chú, bắt đầu từ hôm nay cháu sẽ ở bên chú giúp chú vận động, có chị Hạ ở đây, chắc chắn chú sẽ khỏe lại." Lăng Nhất Nam kích động nói, cậu ấy cảm động lắm.
Lăng Quân Hạc khỏe lại, nhà họ Lăng sẽ được cứu.
Vừa tiễn Lăng Nhất Nam và Lăng Quân Hạc ra cửa thì có mấy cảnh sát đi tới.
Thấy Lăng Quân Hạc và Lăng Nhất Nam đi ra từ phòng bệnh này, hai cảnh sát ngạc nhiên, họ còn tưởng là mình đi nhầm phòng rồi cơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
...