Chương 337: Bên trong sao rồi?


...

"Vợ bận đến tối mặt, so ra anh lại không có gì để làm”.

Hạ Phương phì cười, nói vài ba câu dỗ dành rồi cúp điện thoại, gọi xe chạy đến bệnh viên.

Hai thành viên đội bảo vệ tìm được Lâm Giang Vũ đang đứng canh trước cửa phòng ICU, thấy cô đến thì vội vàng ra đón.

"Lão đại...”

"Lão đại!"

"Bên trong sao rồi?", Hạ Phương hỏi.

"Bị thương nặng lắm", người lên tiếng là Thẩm Uyển Uyển, cô gái trẻ gia nhập cùng đợt với Lâm Giang Vũ, dung mạo xinh xắn, trời sinh có sức mạnh hơn người, có thể tát chết trâu.

"Toàn thân không chỗ nào lành lặn, đã vào phòng giải phẫu hai lần. Lúc mới ra bác sĩ nói có nguy hiểm đến tính mạng, có nguy cơ bị sốc, thành người thực vật”.

Sắc mặt Hạ Phương sa sầm, ánh mắt cũng lạnh đi: “Tìm thấy cậu ta ở đâu?"

"Rãnh sông chỗ nhà kho bỏ hoang ở bến tàu. Trên người nhiều vết trầy xước, trông như tự ngã vào nhưng đầu bị thương nặng, bác sĩ nói chấn thương sọ não nghiêm trọng, thậm chí có nguy cơ vỡ xương sọ”.

"Phải té từ độ cao nào mới bị vậy chứ?"

"Nên rõ ràng là có người gây ral"

Hai người thay nhau lên tiếng xong thì sắc mặt đanh lại.

Lâm Giang Vũ tuy không thân thiết cùng số đông, thường ngày cũng thích hành động một mình, luôn tỏ vẻ xa cách nhưng vẫn là một người đáng tin cậy.

Cũng đã nhập đội được một năm hơn, sớm chiều sinh hoạt cùng nhau, mọi người ít nhiều gì cũng có chút cảm tình.

Nay cậu ta bị thương nghiêm trọng không chỉ là một cái tát vào mặt đội bảo vệ mà còn như một lời tuyên bố rằng bọn họ chỉ đến thế mà thôi, đối phương mà muốn hại bọn họ thì chẳng khác gì trẻ con ăn bánh.

"Để tôi vào xem", Hạ Phương khẽ nheo mắt rồi đẩy cửa đi vào phòng ICU.

Bên trong là các loại máy móc đang thi nhau hoạt động phát ra tiếng rù rì.

Lâm Giang Vũ lọt thỏm trong trang phục bệnh nhân, đầu quấn băng vải kín mít, nhiều nơi đã thấm máu đỏ, trông thê thảm vô cùng.

Trên gương mặt và phần cánh tay lộ ra ngoài là chẵng chịt những vết thương lớn nhỏ nhìn mà hoảng sợ.

Cậu ta được đeo mặt nạ thở, lớp da trắng bệch không sức sống, trông yếu ớt như có thể sẽ bị tử thần mang đi bất kỳ lúc nào.

Đúng lúc này, bác sĩ chữa trị cho Lâm Giang Vũ đi đến, thấy Hạ Phương đứng đó quan sát thì bất mãn quở: “Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy hiểm, đề nghị không vào thăm lâu. Cô nhìn đủ rồi thì ra ngoài đi”.

Hạ Phương cau mày nhìn sang.

Đó là một nữ bác sĩ da màu khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người hơi tròn đang mặc áo tiệt trùng.

Hạ Phương không đáp lời, tiếp tục theo dõi tình huống của Lâm Giang Vũ.

Thấy bác sĩ mở lớp cửa pha lê chuẩn bị đi vào, cô hỏi. “Tôi vào xem được không?”

Bác sĩ Christina nhíu mày: “Không. Cô hết giờ thăm bệnh rồi, không có việc gì khác thì xin ra ngoài giùm”.

Lời vừa dứt đã được thay thế bằng tiếng máy móc rít lên chói tai.

Cô ta biến sắc, vội thét lên: “Bệnh nhân trở nặng! Y tá đâu, đưa đi phòng phẫu thuật ngay!"

Rồi lập tức chạy ra ngoài tìm y tá.

Nhưng vừa đến cửa, thấy Hạ Phương không những không rời đi mà còn chui tọt vào, cô ta tức giận đến tối sầm mặt, bấu lấy tay cô.

"Cô định làm gì hả? Đi ra ngay cho tôi! Đây là phòng ICU, bệnh nhân mà có mệnh hệ gì thì cô chịu trách nhiệm được không?"

...