...
Gã ta từng tận mắt nhìn thấy những người anh em không nghe lời của mình bị phu nhân ném thẳng vào. trong động rắn, cuối cùng chỉ còn sót lại một bộ xương...
Tuy phu nhân bị bệnh, nhưng thật ra còn hung tàn độc ác hơn cả đại ca bọn họ.
Người đàn ông tình nguyện chết ở đây chứ cũng không muốn bị đưa đến hầu hạ phu nhân.
Chỉ là gã ta đã không còn cơ hội để lựa chọn, trực. tiếp bị người ta dẫn đi.
Hạ Phương phủi vai, đứng dậy, lạnh lùng nhìn Túc ở phía đối diện: "Không ngờ anh không những tàn nhãn với kẻ địch, mà còn không nương tay cả với người của mình".
'Túc cũng phủi đi những bụi bặm dính trên người:
"Nếu không thì sao người bên ngoài đồn tôi còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương?”
Hạ Phương cười giễu một tiếng: "Vậy giờ có muốn đánh tiếp không?”
Túc hoạt động thử cánh tay vẫn còn đang hơi tê của mình, nhìn Hạ Phương vẫn đang ung dung ở phía đối diện, xua tay: "Khoảnh khắc thuộc hạ của tôi ra tay đó, tôi đã thua rồi".
"Vậy nên?"
"Vậy nên tôi có thể...', người đàn ông còn chưa dứt lời, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, xoay tay lập tức ném một cái phi tiêu thẳng lên nóc nhà.
"Ail", hai mắt Túc lóe lên ánh sáng âm lãnh, lập tức phân phó thủ hạ đi ra ngoài điều tra.
Còn gã thì nhìn sang Hạ Phương: "Chỗ này không tiện nói chuyện, nếu lão đại Thiết Diện không chê thì chúng ta hẹn khi khác bàn chuyện tiếp?"
Hạ Phương nghĩ thầm, cấp trên ban đầu cũng phân phó cô đi thu phục người đàn ông này, nếu bây giờ gã đã đồng ý thương lượng hòa bình thì tất nhiên là không thể tốt hơn nữa.
"Thời gian cho anh chọn, còn địa điểm để tôi", Hạ Phương lạnh lùng trả lời.
'Túc cười xoa xoa vết máu đã khô ở trên chóp mũi, nở nụ cười ma mị: "Được, sau này còn gặp lại, lão đại Thiết Diện".
Nói xong, gã dẫn người vội vã rời đi, đuổi theo người ở phía trên nóc nhà.
Mà Hạ Phương ngước mắt nhìn lên nóc nhà, ánh mắt sâu thẳm, sau đó cũng quay người rời đi.
Nhưng trong khoảnh khắc cô leo lên xe rời đi thì cô cảm nhận được có ánh mắt theo dõi mình ở phía sau.
Sắc mặt cô hơi sầm xuống, cô không chắc có phải là người của Túc không, hay là người ở trên nóc nhà khi nãy, nên chỉ đành lượn lách những vòng lớn, sau khi cắt đuôi được đối phương thì rẽ tới một nhà vệ sinh công cộng thay đồ, rồi bước ra từ cánh cửa khác, chuẩn bị đến khách sạn mà Tư Thành hẹn trước.
Khách sạn cách bến tàu không xa, vẫn còn hơn nửa ngày mới đến buổi tối cần nhận hàng ở bến, vừa khéo Hạ
Phương có thể nghỉ ngơi được một chút.
Lúc đến phòng của Tư Thành thì Hạ Phương chỉ thấy được hành lý của anh, không thấy người đâu cả.
Cô tìm lấy một cái sơ mi của Tư Thành rồi đến phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Lúc cởi áo ra mới phát hiện bờ vai của mình đã bị bầm đen một mảng lớn.
Cô đau đến mức hơi hít ngược vào một hơi, thâm mắng tên chó kia đúng là không phải con người, đánh phụ nữ mà ra tay mạnh như vậy.
Nhưng hình như lúc đó cô phóng gương ra cũng dùng kha khá sức lực.
E là tên Túc kia bây giờ cũng không khá khẩm hơn mình là bao, dù sao cô cũng là bác sĩ, ban đầu chỉ cố gắng hết sức để phóng gương trúng vào người Túc, nhưng người tính không bằng trời tính lại vừa khéo đập thẳng vào huyệt vị kinh mạch trên cánh tay của Túc.
Cánh tay kia của hắn trừ khi tìm chính cô chữa trị, nếu không thì tê đau là còn nhẹ...
Hạ Phương đi tắm rửa, mặc sơ mi của Tư Thành xong đi ra thì đã thấy Tư Thành bước từ cửa vào.
Anh đi vào có hơi gấp, vừa vào cửa đã thấy Hạ Phương mặc sơ mi của mình bước ra từ phòng tắm, thoắt chốc cả người cứng đờ. Trong đầu vốn đang suy nghĩ biết bao thứ, nhưng trong khoảnh khắc thấy đóa sen ẩm ướt Hạ Phương, đáy mắt anh chỉ còn lại sự kinh diễm.
...