...
Chương 147
Tô Tử Nguyên cứ ngỡ Ngụy Thung sẽ từ chối. Ban nãy cô ta nói sẽ bao vé máy bay với phí ăn ở chỉ là để ngầm ám chỉ Ngụy Thung không có một xu dính túi, đồng thời khoe ra sự hào phóng của mình và Lam Dịch Minh.
Nào ngờ Ngụy Thung lại nhận lấy tấm thiệp một cách hết sức tự nhiên: “Vậy sao? Ra tay hào phóng vậy không hổ là anh Lam ha, nhưng mà hai người mời bao nhiêu khách thế? Đã bao vé bay lại còn đài thọ ăn ở là muốn mời mọi người đi qua đó chơi luôn sao? Đúng là thân thiết mà”.
Trên thực tế, bản thân Lam Dịch Minh là con nhà giàu, bạn bè xung quanh cũng không kém cạnh nên mấy dịp thế này đều là tự túc, căn bản không ai quan tâm chút tiền cỏn con ấy.
Nên Tô Tử Nguyên mới nói những lời trên, đơn giản chỉ là để hạ thấp Ngụy Thung.
Nào ngờ bị phản đòn thành cô ta sẽ lo hết chi phí cho khách mời, làm không ít người xung quanh vỗ tay khen hay, thậm chí bắt đầu cao giọng khen anh Lam lòng dạ rộng rãi.
Trong số họ tuy có người đã là bạn chơi chung từ nhỏ, nhưng cũng có người kinh tế không được tốt, đang đắn đo xem có nên đi hay không vì chi phí ra nước ngoài quá cao.
Nay nghe Ngụy Thung nói vậy, những người này đương nhiên là mừng như mở cờ trong bụng, rối rít phụ họa theo.
Có của hời rơi trước mắt thì ngu gì không nhặt?
Nụ cười trên mặt Tô Tử Nguyên thiếu chút nữa vụt tắt, hai tay siết thành nắm đấm, chỉ hận không thể cào nát mặt Ngụy Thung.
Lam Dịch Minh khẽ nheo mắt: “Được mọi người nể mặt là vinh dự của tôi và Tử Nguyên, nhiêu ấy thì có sá gì?”
Chỉ có gã ta biết trong lòng mình đang đứt từng khúc ruột vì mấy chục triệu phí phát sinh này.
Nhà họ Lam cũng xem như gia tộc lớn ở Kinh Thành nhưng bản thân Lam Dịch Minh không phải thiếu gia được cưng chiều, những thành quả hôm nay đều là do bản thân gã tự tay tạo nên.
Một triệu có thể không thấm vào đâu với nhà họ Lam, nhưng với bản thân gã ta thì không phải là con số nhỏ.
Huống hồ chi phí chủ yếu hắn chi ra không nằm ở hôn lễ, mà là dùng một số tiền lớn để đi quấy rối phòng tập của Ngụy Thung.
Cứ thế, số vốn chi tiêu trong tay ngày càng ít.
Ngụy Thung từ nhỏ lớn lên cùng Lam Dịch Minh sao có thể không biết tính tình gã ra sao, vì vậy chỉ cần nhìn mặt là biết gã ta đang nghĩ gì.
Cô ấy mở miệng: “Thiệp mời đã nhận, tôi không quấy rầy tiệc mừng của các vị, đi trước nhé”.
Rồi đứng dậy, sải những bước tao nhã rời đi.
Lam Dịch Minh không cam lòng, cũng đứng dậy theo: “Tôi đi vệ sinh”.
Gã ta đuổi theo Ngụy Thung ra ngoài, cất giọng chua loét: “Ngụy Thung, anh không còn theo đuổi em nữa, em vui rồi chứ?”
“Anh có thể tìm được hạnh phúc của đời mình, tôi đương nhiên là mừng cho anh”, cô cười nhạt.
Lam Dịch Minh nhếch mép: “Em tưởng anh vẫn còn là thằng khờ bám đuôi em không dứt sao? Ha ha”.
“Đương nhiên là không. Thân phận anh Lam nay đã khác xưa, muốn người nào mà chẳng có được, cần gì phải dây dưa với tôi”, Ngụy Thung nhún vai thờ ơ.
“Em biết là tốt”, Lam Dịch Minh hất mặt lên trên: “Bây giờ hối hận còn kịp”.
Ngụy Thung: ???
“Chỉ cần em xin anh, anh có thể biến em thành vị hôn thê của anh bất kỳ lúc này”, gã ta tỏ vẻ tự tin dào dạt.
Làm Ngụy Thung cảm thấy buồn cười: “Cảm ơn anh Lam đã nể mặt…”
Nhìn thấy Tô Tử Nguyên đứng cách đó không xa với gương mặt đen sì, hai mắt trợn trừng như sắp nứt, cô đưa tay lên vuốt tóc: “Anh làm vậy không sợ cãi nhau với Tô Tử Nguyên à?”
“Anh chỉ đóng kịch với cô ta mà thôi. Chỉ cần em gật đầu, vị trí đứng bên cạnh anh sẽ luôn là của em”, Lam Dịch Minh nhìn cô với tình cảm đong đầy trong mắt: “Em biết anh yêu em thế nào mà Ngụy Thung, trong lòng anh chỉ có em mà thôi”.
Ngụy Thung cười lãnh đạm: “Chẳng lẽ anh cưới cô ta chỉ để chọc tức tôi?”
“Không phải, nhưng chỉ cần em đồng ý, anh có thể vì em mà quay lưng với toàn thế giới”.
Ôi giời ơi vĩ đại chưa kìa!
Ngụy Thung suýt nữa cảm động đến bật khóc.
Nhưng lại nhớ đến những việc điên rồ mà gã này từng làm, cô bèn hiểu ngay tất cả chỉ xuất phát từ lòng ích kỷ của gã.
Ngoài miệng nói yêu cô nhưng người gã yêu nhất chính là bản thân gã, chỉ vì bị Ngụy Thung cự tuyệt dẫn đến mất mặt nên vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn cưa đổ cô để chứng minh tình cảm và sự lợi hại của gã.
Nếu thật sự yêu thương cô thì vì sao lại làm tổn thương cô?
“Nhưng tôi không cần”, Ngụy Thung nói: “Anh và Tô Tử Nguyên đẹp đôi lắm. Tôi sẽ có mặt ở tiệc đính hôn của hai người, cứ yên tâm”.
Thấy cô muốn đi, Lam Dịch Minh kích động níu tay cô lại: “Ngụy Thung! Cô còn làm giá gì chứ?”
Ngụy Thung nhíu mày, đang muốn đẩy ra thì bị gã ta ấn lên tường: “Cô tưởng cô có danh tiếng trên thế giới thì ngon lắm sao? Tôi cho cô hay, trong mắt tôi cô chỉ là con đào hát mà thôi. Không, thậm chí còn không bằng”.
Ngụy Thung cười gằn: “Anh thấy thế nào tôi mặc kệ, cảm ơn”.
“Ha ha, chẳng phải cô đang flop sao? Tôi có thể không bao giờ lọt vào mắt xanh của cô, nhưng bản thân cô yêu Tần Hách, hy sinh nhiều như vậy vì hắn, kết quả thì thế nào? Hắn có biết không, có xót cô không? Cuối cùng chẳng phải cũng vứt bỏ cô sao?!”
“Thế thì đã sao? Tôi tự làm tự chịu”, Ngụy Thung hừ mũi, cười một tiếng cao ngạo lạnh lùng.
Lam Dịch Minh ghét nhất là thái độ này của cô, mặt đỏ bừng như ngói: “Đúng rồi, cô tình nguyện bị xem thường. Tôi đối xử với cô như vậy, cô làm như không thấy, lại chạy đi xum xoe với Tần Hách. Cô thích bị hắn ngược đãi tơi bời thế à? Có phải tôi không thẳng tính như hắn, không lưu manh như hắn, không vứt cô lên giường giày xéo nên cô mới xem thường tôi vậy đúng không?”
“Ai mà ngờ được bậc thầy khiêu vũ trong mắt mọi người thật ra chỉ là một con đàn bà dâm dục đê tiện! Ha ha ha, mấy năm qua không có Tần Hách, cô có cô đơn lắm không? Để tối nay tôi thỏa mãn cô nhé?”
Ngụy Thung mất kiên nhẫn đẩy mạnh gã ra: “Lam Dịch Minh, chuyện quá khứ tôi sẽ không so đo, nhưng anh liệu mà giữ mồm mép sạch sẽ. Tôi có làm sao đi nữa cũng không liên quan đến anh và Tần Hách”.
“Ừ đúng rồi, không liên quan, cô chỉ cần thoải mái trong lòng là được. Yên tâm, hắn có bao nhiêu thủ đoạn thì tôi đây cũng không kém, chắc chắn sẽ khiến cô sống chết không xong, muốn ngừng cũng không được!”
Lam Dịch Minh bóp mạnh lấy cằm cô, ấn mặt mình xuống: “Đầu tiên để xem cái miệng sắc bén này dâm cỡ nào!”
Ngụy Thung phẫn nộ đến tái cả mặt, vung tay tát gã: “Đồ thần kinh bệnh hoạn!”
Đầu Lam Dịch Minh lệch qua một bên, hai mắt mở to, mặt mũi vặn lại: “Cô dám đánh tôi? Được”.
Gã ta trở tay vả vào má Ngụy Thung: “Đã thích tát thì tôi chiều!”
“Ối!”, Ngụy Thung bị đánh đến nổ đom đóm mắt. Lam Dịch Minh càng tỏ vẻ hưng phấn, giơ tay tát cái thứ hai: “Quả nhiên là thích bị ngược đãi mà! Ha ha, kêu đi, kêu tiếp đi!”
...