...
Chương 148
Bầu không khí trên hành lang như đọng lại, vừa căng thẳng vừa kỳ lạ.
Khí thế hùng hổ của Tần Hách khiến Lam Dịch Minh đờ người tại chỗ, miệng há hốc không nói nên lời.
Nếu không phải cổ tay còn đau nhức kịch liệt, khéo gã ta đã quên mất mình là ai.
“Áaa!!”
Gã kêu lên khi cơn đau lên đến mức điếng người, hoàn hồn mở miệng: “Tần… Tần Hách… mày…”
“Nếu mày quên những gì tao từng nói thì tao cũng không ngại nhắc lại”, đối phương mặc áo sơ mi đen, cả người như bị mây mù bao phủ, cảm giác nặng nề ập đến khiến Lam Dịch Minh chỉ biết khép mở miệng mà không thốt ra được gì.
Bên kia, Ngụy Thung tuy ngã ngồi nhưng vẫn từ tốn chỉnh đốn trang phục, giở giọng giễu cợt: “Anh Tần nói sai rồi, ở đây không có người của anh”.
Cô khẽ nâng cằm, giữ vững hình tượng kiêu kỳ cao ngạo của mình, nhưng ánh mắt nhìn Lam Dịch Minh mang đầy sự ghê tởm: “Còn anh Lam đây, những gì anh vừa nói đã được tôi ghi âm lại, bao gồm những từ ngữ xúc phạm nhân cách và danh dự của tôi. Tôi sẽ dùng chúng để khởi tố anh khi cần”.
“Ngụy Thung! Mày! Con tiện nhân!”, Lam Dịch Minh không làm gì được Tần Hách, chỉ đành trợn trừng mắt lướm Ngụy Thung như muốn xé xác cô.
“Đê tiện bằng được anh sao?”, Ngụy Thung đáp trả rồi xoay người rời đi.
Tần Hách nhìn theo, lực bàn tay đang bóp cổ tay Lam Dịch Minh cũng tăng thêm: “Tao cảnh cáo mày một lần nữa, tránh xa Ngụy Thung ra, bằng không tao sẽ cho mày biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Lam Dịch Minh như bị đạp trúng đuôi, hai mắt to cộ lồi ra như sắp nứt, nhìn thẳng vào Tần Hách: “Mày là cái thá gì mà cảnh cáo tao? Mày nghĩ mày là ai hả Tần Hách? Mày lấy thân phận gì? Ha ha ha! Mày quên rồi sao, mày bị Ngụy Thung đá rồi!”
Gã ta nhấc chân đi về phía trước, khiêu khích đối phương: “Nó khinh mày! Ha ha ha!”
Rắc! Cơn phẫn nộ tăng vọt, Tần Hách quên kiểm soát sức mạnh khiến cổ tay Lam Dịch Minh cong vòng.
“Á!!!”, tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp hành lang, nhưng Tần Hách không thèm nhìn Lam Dịch Minh nữa mà vứt gã ta xuống đất, cười nói.
“Cô ấy khinh tao, nhưng mày thì còn chẳng được cô ấy ngó ngàng tới. Liệu mà nhớ cho kỹ, còn lần sau nữa là tao phế mày!”
Dứt lời, hắn chợt nhận ra tình hình xung quanh có gì đó không ổn, ánh mắt sắc lẻm lập tức phát hiện Tô Tử Nguyên.
Cô ả đứng đó run như cầy sấy, không dám thở mạnh.
Đến khi Tần Hách đi rồi, cô ả mới dám thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi trong mắt bị thay thế bởi vẻ âm u ác độc.
Gương mặt vặn vẹo đến là dữ tợn, ả nhìn theo hướng hai người đi rời đi với vẻ điên cuồng.
Ngụy Thung, lại là Ngụy Thung.
Những người quanh cô ả đều xum xoe nịnh bợ Ngụy Thung, thần may mắn cũng phù hộ cô ta, để cô ta làm gì cũng là giỏi nhất, đẹp nhất, từ nhan sắc đến năng lực.
Đứng cạnh Ngụy Thung, cô ả chẳng khác gì một thằng hề vĩnh viễn làm kiếp kép phụ.
Điều khiến Tô Tử Nguyên càng điên tiết là Lam Dịch Minh – người cô ả ái mộ từ khi còn nhỏ, cũng nói gã ta yêu Ngụy Thung, sẵn sàng đuổi cổ cô ả đi.
Thế giới của cô ả sụp đổ vào khoảnh khắc đó.
Tính cách cũng theo đó mà vặn vẹo.
Cứ tưởng mưu toan vất vả lừa Ngụy Thung và Tần Hách lên giường rồi thì Ngụy Thung sẽ bị Tần Hách hành hạ đến chết.
Nào ngờ hắn không những không xử lý Ngụy Thung mà còn đem lòng yêu lại.
Thấy trái tim Tần Hách đã hoàn toàn thuộc về Ngụy Thung, trong lòng Tô Tử Nguyên phẫn nộ đến rỉ máu.
Cũng may chuyện đó đã khiến Lam Dịch Minh hoàn toàn chết tâm với Ngụy Thung, bắt đầu trở nên lệ thuộc vào cô ả.
Tô Tử Nguyên dằn cơn phẫn nộ và sự điên cuồng xuống, muốn hoàn toàn bước ra khỏi cái bóng của Ngụy Thung để ở bên Lam Dịch Minh.
Nhưng! Ngụy Thung thế mà lại bỏ Tần Hách!
Lam Dịch Minh hay tin thì ý chí chiến đấu được khơi dậy, quả quyết bỏ rơi Tô Tử Nguyên, một lần nữa điên cuồng theo đuổi Ngụy Thung.
Khi ấy, Tô Tử Nguyên điên tiết đến nỗi muốn giết chết Ngụy Thung.
Nếu không nhờ có một nhân vật lợi hại bất ngờ xuất hiện giúp đỡ thì Ngụy Thung đã bỏ mạng từ lâu rồi.
Nhiều năm sau, Tô Tử Nguyên tự dựa vào năng lực bản thân mà trở lại bên cạnh Lam Dịch Minh, xác định hôn sự với gã.
Cô ả cho rằng lần này mình đã nắm chắc phần thắng, lại hối hả muốn mời Ngụy Thung đến để xem vẻ mặt hối hận của đối phương, không ngờ lại nghe được những lời vừa rồi của Lam Dịch Minh.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, cơn phẫn nộ trào dâng đẩy Tô Tử Nguyên về phía bờ vực tan vỡ, không còn có thể khống chế hành động.
Khi Tần Hách vừa xuất hiện, cô ả đã lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Lần này, cô ta muốn Ngụy Thung phải chết!
“Ha ha ha ha!”, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Tô Tử Nguyên đã sung sướng vô cùng.
Ngày nào còn Ngụy Thung, ngày ấy cô ả sẽ không thể sống yên bình.
Người mà ả yêu như mạng sống lại nhung nhớ Ngụy Thung mãi không quên, những thứ mà nàng muốn đều bị Ngụy Thung dễ dàng đoạt lấy.
Ả không cam tâm!
Ả không muốn phải chịu đựng nữa!
“A… á… Người đâu… cứu tôi… cứu tôi với…”
Nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Lam Dịch Minh đang vặn vẹo dưới đất, Tô Tử Nguyên giật mình tỉnh lại, chạy tới đỡ gã ta: “Anh Minh! Anh có bị đau không?”
“Đau muốn chết luôn mà còn hỏi?! Đưa tôi đến bệnh viện nhanh”, Lam Dịch Minh cáu kỉnh quát.
Sắc mặt Tô Tử Nguyên thoáng hạ xuống nhưng vẫn đỡ gã ta dậy: “Ừ, em đưa anh đi ngay”.
Trong khoảnh khắc cúi đầu, có một tia độc địa lướt qua đáy mắt ả.
Ả yêu người này đến sâu đậm, nhưng vì sao gã ta chỉ biết hô hào quát mắng, không chịu quý trọng, rồi lại mù quáng theo đuổi con Ngụy Thung đê tiện kia?
Ả có chỗ nào không tốt ư?
Không! Tất cả là tại Ngụy Thung làm giá dụ dỗ Lam Dịch Minh!
Đỡ gã ta lên xe rồi, Tô Tử Nguyên lại gửi đi một tin nhắn với nội dung: Giết nó! Phải giết chết nó!
Bên kia, Tần Hách vội vã đuổi theo Ngụy Thung, lại không biết cô đã đi vào nhà vệ sinh để tránh mặt hắn.
Tìm mãi mà không thấy, Tần Hách bèn đi đến trước cổng khách sạn, lẳng lặng đứng đó châm điếu thuốc, để đau thương và cô độc nhấn chìm mình.
Trong nhà vệ sinh, Ngụy Thung kỳ cọ tay lẫn mặt mình một hồi lâu, nhìn dáng vẻ xốc xếch của mình trong gương, hít vào một hơi thật sâu rồi giễu cợt nói: “Người của anh ta? Hừ, lấy đâu ra lòng tin vậy chứ?”
Rồi nhớ lại những gì vừa xảy ra, cô cắn vào môi dưới, nước mắt tuôn rơi.
...