...
Trước đây cô nói đến LM phỏng vấn, Tư Thành tưởng cô chỉ là nhà thiết kế bình thường của LM, ai ngờ...
Rốt cuộc cô còn bao nhiêu thân phận nữa mà anh không biết?
Nhưng nghĩ đến thời gian này tiếp xúc với Hạ Phương, cô gái bí ẩn thông minh lanh lợi, lại có năng lực siêu phàm, sức hút lan tỏa như cô, có thân phận thế nào cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, Tư Thành chợt thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cười lười biếng: “Không ngờ bà Tư của anh lại có nhiều thân phận mà anh không biết như thế nên hơi ngạc nhiên, cũng hơi buồn”.
Tên nhóc Sở Lâm Xuyên đã biết cô là nhà thiết kế trưởng từ sớm, chỉ có anh là bị giấu không biết gì...
Hạ Phương nghiêng đầu cười uể oải: “Nói cứ như anh không có bí mật mà em không biết vậy”.
Tư Thành thở dài: “Chỉ cần em muốn biết, anh có thể nói cho em bất cứ lúc nào”.
Hạ Phương sờ cằm: “Bao gồm cả thân thế của anh à?” Nếu cô nhớ không nhầm thì Tư Thành là người nắm quyền nhà họ Tư Giang Lâm, đồng thời cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tư Kinh Thành.
Hai thân phận này nhìn như không có xung đột gì, nhưng thực ra lại có xung đột rất lớn.
Tư Thành cười nhẹ, ghé sát vào tai Hạ Phương nói với giọng quyến rũ: “Gọi một tiếng ông xã đi, anh sẽ nói cho em”.
Hạ Phương không nói nên lời, Sở Lâm Xuyên ngơ ngác hồi lâu lúc này mới hoàn hồn, kích động kêu to: “Anh hai, sếp Phương, hai người?”
Tần Hách khá phiền kiểu cứ một lúc lại hét to của Sở Lâm Xuyên, nâng ly rượu lên uống một ngụm: “Đầu óc cậu làm sao thế? Chuyện hiển nhiên như thế này mà cậu cũng phải hỏi à?”
Sở Lâm Xuyên rất tủi thân: “Em, em...”
“Nhưng rõ ràng lúc đầu anh hai bảo em chú ý đến cô gái mới đến xin việc nhiều hơn mà...”
Hạ Phương nghe vậy, tay ôm vai Tư Thành hơi siết chặt: "Ồ?"
Tư Thành chỉ muốn tát chết Sở Lâm Xuyên, thằng nhóc này có thể nói rõ ràng hơn được không?
Hạ Phương mới đến chưa đầy năm phút mà câu nào Sở Lâm Xuyên cũng hại anhI
Tư Thành trừng mắt nhìn Sở Lâm Xuyên, thấy Sở Lâm Xuyên vội vàng ngậm miệng, anh mới ho khan một tiếng, quay đầu giải thích với Hạ Phương: “Ban đầu anh tưởng là em đi phỏng vấn...”
“Cho nên lúc đầu người anh hai muốn em để ý là sếp Phương? Chứ không phải..", Sở Lâm Xuyên chợt hoàn hồn, kích động chỉ vào Ngô Bội Bội đã đứng dậy, trợn tròn hai mắt...
“Thì ra là vậy... ha ha...”, Sở Lâm Xuyên hiểu ra, vỗ đầu mình, không khỏi bật cười.
Anh ấy đúng là ngốc thật!
Anh ấy vốn định làm theo lời Tư Thành, chú ý giúp đỡ Hạ Phương, mặc dù Hạ Phương không có gì cần anh ấy phải giúp đỡ, nhưng vấn đề là anh ấy đã nhận nhầm người.
Buồn cười hơn nữa là Tư Thành cũng không hề biết người vợ mới cưới của mình là thiết kế trưởng, còn nhờ anh ấy giúp đỡ nhiều hơn...
Sở Lâm Xuyên càng nghĩ càng thấy buồn cười, không chỉ cười mình mà còn cười cả Tư Thành.
Ngô Bội Bội vừa mới ngồi dậy, nghe được đoạn đối thoại này dường như cũng mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Vậy nên thời gian này Sở Lâm Xuyên quan tâm đến cô ta không phải vì thích cô ta, mà là nhầm cô ta với Hạ Phương?
Quan trọng hơn là Sở Lâm Xuyên quan tâm cô ta là do người đàn ông bí ẩn và cao quý kia nhờ cậy.
Ngô Bội Bội không khỏi nhìn Tư Thành vừa tao nhã cao quý, vừa khí phách, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, điển trai anh tuấn, đôi mắt hẹp dài quyến rũ, trong chốc lát cô ta cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại.
Người đàn ông này đẹp trai quá... Đẹp hơn bất kỳ người đàn ông nào cô ta từng gặp. Chỉ là...
Nhìn thấy Hạ Phương ngồi trên đùi anh, tay Ngô Bội Bội không khỏi nắm chặt lại thành nắm đấm.
Lại là cô...
Tại sao ông trời lại bất công như thế? Dành tất cả những điều tốt đẹp trên đời cho cô?
Vị trí thiết kế trưởng của LM là của cô, người đàn ông đẹp trai tới nỗi người và thần đều ghen ty này cũng là của cô...
Tại sao lại như vậy?
Sự đố ky trong mắt Ngô Bội Bội không ngừng lan ra, thân thể như bị ngọn lửa đố ky thiêu đốt, cô ta chỉ ước mình có thể đẩy Hạ Phương đi, để mình được ngồi vào lòng anh chàng đẹp trai kia.
“Thế này thì dễ rồi”, Sở Lâm Xuyên cười xong thì thở phào nhẹ nhõm, đầu óc cũng linh hoạt hơn rất nhiều.
Quay đầu lại thấy Ngô Bội Bội đang nhìn Hạ Phương chằm chằm bằng ánh mắt đố ky, anh ấy chán ghét nói: “Cô Ngô, đây không phải nơi cô nên tới, mời cô ra ngoài”.
Ngô Bội Bội quay đầu lại, nhìn thấy sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Sở Lâm Xuyên, ánh mắt cô ta đầy vẻ không cam, nhưng vẫn phải kìm nén sự đố ky trong lòng xuống, cắn môi run rẩy nói: “Sếp Xuyên, em...”
...