Chương 261: Hiểu được tấm lòng


...



Âu Dương Như Tuyết vốn định nhân cơ hội này để dọa nạt Hạ Phương, nào ngờ sự có mặt của Tư Thành lại khiến tình hình đảo ngược hoàn toàn.

Nhất là khi anh còn giở đòn hiểm, vì để mắng bà ta mà kéo luôn bản thân mình xuống nước.

Nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà anh lại nhấn mạnh mấy chữ "nhà họ Tư ở Giang Lâm", như thể đang muốn phủi sạch quan hệ giữa đôi bên.

Sắc mặt Âu Dương Như Tuyết trở nên xấu xí tợn. Ngược lại, Tư Vũ Dao vừa nhìn thấy Tư Thành thì

gương mặt sáng bừng lên, sà tới ôm lấy tay anh: “Chú út về rồi!"

Tư Thành tỉnh bơ rút tay ra, lạnh nhạt nói: “Ò

"Ông nội nói chú đi Kinh Thành công tác mà không biết khi nào mới về, cháu cứ tưởng còn lâu mới được. gặp lại chú", Tư Vũ Dao vừa nói vừa đỏ mặt, tuy bị Tư Thành đẩy ra nhưng không hề lúng túng, ngược lại còn nhìn thẳng vào mắt anh.

"Về hồi nào?", giọng Tư Thành vẫn như một tảng băng.

Tư Vũ Dao ngẩng lên cười: “Hơn nửa tháng rồi ạ. Nghe nói chú có vợ rồi, làm cháu muốn gặp thím út ghê”.

Tâm mắt cô ấy dừng lại trên người Hạ Phương.

Thấy cô chỉ mặc áo phông và quần jeans hết sức. phổ thông, để tóc dài ngang vài, mặt không trang điểm nhưng vẫn nhìn rõ ngũ quan xinh đẹp, mang lại cảm giác vừa thuần khiết vừa nhu mì.

Tư Vũ Dao đã đi du học nhiều năm nay nên cũng quen với phong cách của phụ nữ nước ngoài, nhưng vẻ bề ngoài của Hạ Phương khác hẳn với những cô gái trang điểm đậm mà cô ấy thường tiếp xúc, làm Tư Vũ Dao kinh ngạc không thôi.

"Đây là thím út hả chú? Đẹp quá!", Tư Vũ Dao vươn tay với Hạ Phương: “Chào cô, cháu là Tư Vũ Dao”.

“Ừ”, Tư Thành rõ ràng không muốn cho người nhà họ Tư tiếp xúc quá nhiều với Hạ Phương, chỉ nói: “Đói rồi thì vào ăn cơm đi, đừng đứng ngoài cửa nữa”.

Đối diện với ánh mắt mong chờ của cô gái, Hạ Phương chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Chào, tôi là Hạ Phương”.

Rồi đỡ Tiết Lan Hâm đi theo dưới sự trông chừng của Tư Thành.

Tư Vũ Dao nhìn Tư Thành mặt lạnh như tiền che chở Hạ Phương trong vòng tay mà cảm thán đầy kinh ngạc: “Không hổ là người được chú út nhìn trúng, ngầu quá trời quá đất!"

Âu Dương Như Tuyết nghe vậy thì khịt mũi: “Cháu đừng để bị vẻ ngoài của con nhỏ đó lừa”.

Tư Vũ Dao nghi hoặc hỏi sao?"

“Thím hai nói vậy là

"Con nhỏ Hạ Phương đó nổi tiếng lăng loàn, mấy năm đi du học là từng ấy năm lêu lổng với bọn đàn ông nước ngoài, về nước rồi thì dan díu với một thằng phục vụ khách sạn nên bị người yêu bỏ”.

Âu Dương Như Tuyết nói với vẻ âm trầm: “Người nhà nó muốn cho nó cưới anh cháu, nhưng thím phát hiện nó có vấn đề nên từ chối, nào ngờ nó lại ăn bám được chú út của cháu”.

“Thứ con gái không đàng hoàng, đứng núi này trông núi nọ như nó, không biết làm cách gì mà khiến chú út mê như điếu đổ, suýt nữa bắt anh chái bà ta nặn ra mấy giọt nước mắt, lắc đầu nói: “Thôi, đã cưới rồi thì thím cũng không nói gì được, chỉ thấy thương cho chú út...”

Ông cụ Tư có ba người con trai, con lớn là cha của Tư Vũ Dao, chỉ có hai cô con gái.

Tư Hạo Hiên là con trai của người thứ hai, cũng là đứa cháu trai duy nhất trong thế hệ này.

Tư Thành là con trai út.

Nên anh của Tư Vũ Dao mà Âu Dương Như Tuyết nói đến cũng chỉ có Tư Hạo Hiên mà thôi.

“Thím nói thật sao?", Tư Vũ Dao biến sắc: “Nhưng... nhìn chị ấy đâu giống kiểu phụ nữ toan tính gì đâu?"

Ngược lại, khí chất trong trẻo thanh thuần của Hạ Phương còn khiến cô ấy cảm thấy vô cùng dễ chịu.

"Không toan tính thì sao có thể bỏ bùa chú út như: vậy chứ? Cháu không biết thôi chứ vì con nhỏ đó mà chú út còn phá luôn công ty của người yêu cũ của cô ta, cả cô chị và bố mẹ phản bội cô ta cũng gặp nạn...”

"Đáng sợ vậy sao? Một người bị gia đình từ bỏ thì lấy đâu ra khả năng làm thế với chú ấy chứ? Không được, cháu phải đi vạch trần cô ta cho chú út biết!", Tư Thành mím môi, định chạy tới báo cho Tư Thành.

Âu Dương Như Tuyết kéo cô ấy lại: “Vũ Dao đừng vội, bây giờ trong đầu chú út chỉ có nó thôi. Cháu không thấy chú ấy che chở nó thế nào à? Cháu có nói gì cũng không nghe đâu”.

Tư Vũ Dao bắt đầu sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây. giờ?"

Vẻ mưu mô lóe lên trong mắt, Âu Dương Như Tuyết mỉm cười: “Ngày mai là sinh nhật ông nội đúng không? Chú út có lẽ sẽ dẫn Hạ Phương về, đó là thời cơ thích hợp nhất để cháu nhắc nhở”.

Tư Vũ Dao gật gù, vừa khoác tay bà ta vừa nói: “Thôi, mình vào nhà hàng đi, rồi thím nhớ kể cho cháu cô ta trơ trến đến thế nào. Cháu tuyệt đối không cho phép người như vậy làm vấy bẩn chú út!"

Âu Dương Như Tuyết tỏ ra hài lòng: “Cháu lúc nào. cũng một lòng vì chú út, hy vọng chú ấy sẽ nhận ra tấm lòng của cháu”.

"Chú ấy chỉ bị mê hoặc nhất thời thôi, khi tỉnh ra sẽ biết hai thím cháu mình mới đúng", Tư Vũ Dao nói đây kiên quyết.

Trong lòng cô ấy, Tư Thành có thể xem như được xếp vào hàng thần thánh.

Nên cô sẽ không cho phép nam thần bị lây vết nhơ từ hạng phụ nữ không đứng đắn như vậy, cho dù đó có là vợ của chú.

Bên kia, Hạ Phương gọi một bàn món ngon cho cả gia đình vui vẻ thưởng thức, sau đó cùng nhau trở về căn nhà nhỏ.

Tư Thành đã gọi người đến quét dọn trước đó, nên chào đón họ là một ngôi nhà sạch sẽ tinh tươm, tuy không lớn nhưng lại dễ chịu.

Tiết Lan Hâm quan sát một phen, trong lòng thổn thức không thôi.

Trước kia bà mua ngôi nhà này vì cho rằng con gái lớn rồi, nên có tài sản để làm của hồi môn, không ngờ Hạ Phương vẫn dọn vào ở.

Nhiều năm qua, bà đã kinh qua từ biệt thự xa hoa đến phòng bệnh cao cấp, nhưng hôm nay trở lại nơi này, Tiết Lan Hâm mới nhận ra không cần biết nhà to hay nhà nhỏ thế nào, chỉ cần có người thân thì mới là nơi ấm áp nhất.

"Nhà hơi nhỏ, mẹ con mình ở tạm một phen, đợi chừng vài tháng là bên kia trang trí xong rồi", Hạ Phương dẫn Tiết Lan Hâm đi vào phòng ngủ cho khách.

Căn phòng cũng đã được dọn dẹp, nào là thay khăn trải giường, thêm bàn trang điểm, thay rèm cửa, trông có sức sống hơn hẳn khi Tư Thành ở đây.

Tiết Lan Hâm lắc đầu cười: “Chỉ cần cả nhà mình ở bên nhau thì mẹ ở đâu cũng được”.

Rồi quay sang nói với Tư Thành: “Tư Thành à, mẹ biết con vừa giỏi giang vừa có trách nhiệm. Mẹ có tuổi rồi, sau này còn phải lo việc công ty, Tiểu Phương đành nhờ con chăm sóc”.

...