Chương 213: Đòi hỏi quá nhiều


...



Tiết Lan Hâm không nói gì nhiều với Hạ Phương, chỉ bảo Triệu Lệ Chỉ tới khiêu khích bà khiến bà cảm thấy không thoải mái lắm.

Hạ Phương cũng không hỏi thêm gì nữa, an ủi Tiết Lan Hâm rồi rời đi.

Nhưng sau khi Hạ Phương rời đi, ánh mắt Tiết Lan Hâm tối sầm lại.

Bà năm chặt tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi cố bình tĩnh.

Chỉ vài giờ trước, Triệu Lệ Chi còn đứng ở ngoài cửa hét to rằng mình biết chuyện thỏa thuận giữa bà và Hạ Khánh Dương. Tiết Lan Tâm giật mình, chỉ đành để bà ta đi vào.

Nhưng sau khi vào phòng, Triệu Lệ Chỉ lại bày ra vẻ mặt ảm đạm nói: "Tiết Lan Tâm, Hạ Khánh Dương đã kể hết cho tôi nghe rồi, bà định giấu mọi người đến bao. giờ?".

Ánh mắt Triệu Lệ Chỉ tối sầm lại: "Không phải bà chỉ muốn lấy cổ phần của Hạ Thị thôi sao? Nếu bây giờ còn tiếp tục giấu diếm thì nhà họ Hạ sẽ thực sự xong đời, đến lúc đó có được cũng vô ích”.

"Tôi không biết bà đang nói gì", Tiết Lan Hâm sửng sốt, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.

"Đừng giả vờ nữa, bà cưới Hạ Khánh Dương là có mục đích phải không? Rõ ràng bà không thích ông ta, ông ta cũng không hề thích bà. Hạ Khánh Dương cưới bà chỉ vì muốn nhận sự hậu thuẫn của bà, có được vị trí chủ tịch Hạ Thị", Triệu Lệ Chi nheo mắt, lạnh lùng nói tiếp: “Sau khi kết hôn, hai người cùng nhau thành lập Hạ Thị. Nhưng lúc đó Hạ Khánh Dương chỉ là một chàng trai nghèo, hoàn toàn không thể có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy để thành lập công ty. Số tiền đó đều là của bà đúng chứ?”

Triệu Lệ Chi đã biết chuyện này từ lâu rồi. Nhưng trước đây bà ta chưa từng nghĩ nhiều về nó.

Vừa rồi bà ta tìm được một bản thỏa thuận giấu dưới đáy két sắt trong phòng. Nội dung trên đó là việc hai người đồng ý kết hôn, Tiết Lan Hâm sẽ bỏ tiền thành lập công ty và để Hạ Khánh Dương lên làm chủ tịch, mỗi người nắm giữ 30% cổ phần. 40% còn lại có thể tự do tuyển dụng nếu không có ứng viên phù hợp. Tiết Lan Hâm sẽ tiếp tục góp vốn và chia đều lợi nhuận cho cả hai, nhưng với điều kiện Hạ Khánh Dương phải hợp tác với Tiết Lan Hâm vô điều kiện.

Điều này không phải là vấn đề lớn, nhưng vì cả hai người họ đã kết hôn và cùng nhau khởi nghiệp kinh doanh, nên tại sao lại có một thỏa thuận như vậy là điều rất đáng suy nghĩ.

Nếu họ thực sự kết hôn vì tình cảm thì đâu cần đến bản thỏa thuận đó? Suy cho cùng, sau khi kết hôn họ sẽ trở thành một gia đình mà?

Liên tưởng tới những gì Hạ Khánh Dương ấp a ấp. úng trước đó, Triệu Lệ Chi lập tức đoán ra việc kết hôn của hai người này còn có uẩn khúc.

Họ không yêu nhau, tại sao lại muốn kết hôn?

Hạ Khánh Dương muốn có cổ phần và tiền của Hạ Thị, nhưng còn Tiết Lan Hâm thì sao?

Với số tiền đó thì bà ấy có thể tìm bất cứ ai để cùng thành lập công ty, vì sao phải là Hạ Khánh Dương?

Triệu Lệ Chi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ đến một khả năng...

Chính là Tiết Lan Hãm mang thai con của người khác, vì muốn có gia đình trọn vẹn nên bà mới đi tìm cho con mình một người cha hoàn hảo...

Người cha đó phải ngoan ngoãn và làm những điều nằm trong tầm kiểm soát của bà ấy.

Khi đó Hạ Khánh Dương rất nghèo, không có gì ngoài đam mê, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Triệu Lệ Chỉ nóng lòng muốn đến chỗ Tiết Lan Hâm để xác nhận suy nghĩ này.

Tiết Lan Hâm vần bình tĩnh: "Bà muốn nói cái gì?” Đột nhiên bà ta cúi đầu, nghiêm túc nhìn Tiết Lan

Hâm đang nằm trên giường, trong mắt hiện lên một chút xảo quyệt và tính toán: "Tiết Lan Hâm, Hạ Phương không phải con của Hạ Khánh Dương sao? Bà cưới ông ta không phải vì tình yêu đúng không?"

Tiết Lan Hâm sửng sốt, một lúc sau bà ấy lại điên cuồng hét lên: "Triệu Lệ Chi, ai nói với bà như vậy? Tôi nói cho bà biết, đây chính là vu khống! Là vu khống! Tôi nhất định sẽ kiện bài"

"Haha gì cơ? Vậy là tôi nói đúng rồi?", phản ứng của Tiết Lan Hâm khiến bà ta bật cười: "Tôi chỉ nói, Hạ Khánh Dương mãi không liên lạc với tôi sao lại có thể yêu bà nhanh như vậy, còn quyết tâm muốn cưới bà. Hóa ra đó chính là lý do”.

"Lúc đó bà rất giàu, Hạ Khánh Dương cưới bà chỉ vì tiền đúng không? Ha ha, bà và con gái bà thật đáng thương. Sau này bà dần cảm động trước lòng tốt của ông ấy và muốn duy trì mối quan hệ này mãi mãi đúng không? Nhưng thật đáng tiếc, trong lòng Hạ Khánh Dương không hề có hai mẹ con bài”

Tiết Lan Hâm trợn mắt tức giận: “Tất cả những điều này chỉ là suy đoán của bà thôi, Triệu Lệ Chỉ! Hạ Khánh Dương và tôi có yêu nhau hay không không liên quan gì đến bà. Cút khỏi đây đi, tôi không chào đón bà”.

"Đừng kích động như vậy, càng kích động thì càng chứng tỏ điều tôi nói là đún. Ồ, bà không ngờ tới phải không? Hạ Thị do một tay bà thành lập cuối cùng lại biến thành như vậy. Bà chọn Hạ Khánh Dương vì ông ấy ngoan ngoãn và dễ kiểm soát. Nhưng lúc không có bà, Hạ Khánh Dương cũng chẳng cáng đáng nỗi. Dưới sự điều hành của ông ấy, Hạ Thị đã ngày càng xuống dốc.

Bây giờ nó sắp phá sản rồi, không phải bà muốn lấy lại cổ phần thuộc về mình và vực dậy Hạ Thị sao?"

Triệu Lệ Chi cười lớn: “Ha ha ha, để tôi nói cho bà biết, nếu bà không lấy lại được vốn của mình, trong vài ngày nữa Hạ Thị sẽ tuyên bố phá sản và sụp đổ hoàn †oàn. Khi đó bà sẽ mất tất cả. Hạ Khánh Dương tội nghiệp còn đang ôm chặt lấy cổ phần không chịu buông ra, chỉ vì ông ta đánh đổi tôn nghiêm của đàn ông để có được nó, ha ha ha..."

Nghe Triệu Lệ Chỉ cười lớn, Tiết Lan Hâm chợt bình Tĩnh lại: "Rốt cuộc bà muốn cái gì?”

Triệu Lệ Chỉ vuốt tóc, đứng thẳng lên rồi cười ngạo nghễ: "Rất đơn giản, tôi sẽ nghĩ cách để Hạ Khánh Dương giao ra vốn cổ phần của Hạ Thị, nhưng bà phải dùng tiền để mua lại".

Tiết Lan Hâm chế nhạo: "Mua? Cổ phiếu của Hạ Thị bây giờ đáng bao nhiêu tiền chứ?"

"Nhưng nó rất có giá trị với bà đúng không?", Triệu Lệ Chi nở nụ cười tự hào: "Tôi không muốn quá nhiều, chỉ cần bà có thể trả gấp đôi giá trị thị trường cao nhất của cổ phiếu Hạ Thị là được. Tôi cam đoan sẽ làm Hạ Khánh Dương ngoan ngoãn chuyển lại tất cả cổ phần cho bà".

"Gấp đôi giá thị trường cao nhất? Triệu Lệ Chỉ, bà đang lợi dụng tôi phải không? Nếu có số tiền đó thì tôi đi thành lập công ty mới không tốt hơn à?”, Tiết lan Hâm chế nhạo.

"Tôi không biết bà có tiền hay không, nhưng con gái bà nhất định sẽ có. Nếu bà không muốn tôi nói cho cô ta biết tất cả thì bà cứ từ từ suy nghĩ đi", Triệu Lệ Chi nhìn đồng hồ rồi cười nói: “Tôi cho bà thời gian một ngày, hãy suy nghĩ cho kỹ rồi chuẩn bị tiền ngày mai liên lạc lại với tôi. Nếu không, đợi mấy ngày nữa Hạ Thị sẽ hoàn toàn biến mất, lúc đó tìm đến tôi cũng vô ích.

Triệu Lệ Chỉ nói xong, vẻ mặt kiêu ngạo rời đi. Để lại Tiết Lan Hâm suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm trước, bà nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Quả thực Hạ Thị đối với bà có ý nghĩa rất lớn, đó là nguồn sống và ước mơ khi bà còn trẻ, đồng thời cũng là niềm tự hào của bà, là bằng chứng cho thấy bà đã lựa chọn đúng đắn.

...