Chương 319: thẳng chân đá bay ra ngoài


...

Ông ta chỉ đến giám định thật giả, vậy nên những vấn đề như trầy xước không nằm trong phạm vi thẩm định của ông ta, nên không nhắc đến.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng.

Vậy là sản phẩm của LM thật sự không có vấn đề gì cả.

Bọn họ chỉ vì một sản phẩm có chút tì vết mà đã hào phóng đem tặng miễn phí cả một bộ quần áo lẫn trang sức phối cùng.

Không chỉ vậy, tất cả số tiền bọn họ đấu giá được đều sẽ dùng để làm từ thiện.

Một doanh nghiệm như thế, thử hỏi có lý gì mà không được lòng khách hàng?

Nhưng khi nghe kết quả như vậy, Lục Trí Vân tức điên người.

Anh ta đứng bật dậy, kích động chỉ thẳng mặt ông Hàn ở trên sân khấu, hô lên: "Ông ta nói dối, đây không phải sự thật!"

Ông Hàn nhìn Lục Trí Vân một cái thật sâu, đáy mắt chỉ toàn vẻ sầu muộn.

Ông ta vẫn biết từ trước giờ vị thiếu gia nhà họ Lục này chẳng ra thể thống gì, lúc trước cũng từng nói bóng. gió với bố Lục rằng đứa nhỏ này qúa ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, tương lai có thể sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường thăng tiến của bố Lục.

Tất nhiên, ông Hàn không nói thẳng ra như thế, chỉ nhắc nhở rất quanh co, nhưng bố Lục đã leo lên được vị trí này ở chốn quan trường thì tất nhiên cũng không phải người bình thường, có thể nghe hiểu được ý của ông ta.

Chỉ là bố Lục không xem chuyện này có gì là to tát.

Bây giờ bố Lục đã rơi vào kết cục như thế, hoàn toàn là gieo gió gặt bão.

Tuy ông Hàn rất thương tiếc, cũng luôn nỗ lực giúp đỡ bố Lục, nhưng ông biết, lần này người bố Lục đắc tội không phải là người bọn họ có thể đối phó, có thể giảm nhẹ mức án đã là vô cùng may mắn rồi, không thì chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.

Hôm nay ông ta đến đây vốn là muốn trả lại ơn tình một lần cuối cùng cho nhà họ Lục, nhưng lời nói của Tư Thành đã thức tỉnh ông ta.

"Ông Hàn, uổng cho ông đức cao trọng vọng, vậy mà lại thông đồng với LM, phẩm chất của ông như vậy không xứng làm giáo sư!", Lục Trí Vân dữ tợn cất tiếng.

Ông Hàn sầm mặt lại: "Cậu Lục, lúc cậu gọi tôi tới còn dặn phải bất chấp bảo bộ trang sức thứ hai có vấn đề, lúc đó tôi còn nghĩ rằng bộ trang sức này thật sự bị gì đó, nên vừa rồi đã kiểm tra rất cẩn thận. Nhưng ở đây không chỉ có một mình tôi là chuyên gia, ánh mắt ai cũng tinh ý nhạy cảm, cậu làm vậy để được gì?"

Lục Trí Vân và An Nina không ngờ rằng ông cụ họ xem như là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng không những. cứu bọn họ, mà trái lại còn giáng một đòn trí mạng.

Khóe miệng Hạ Phương hơi cong lên: "Rất cảm ơn ông Hàn đã có đánh giá công bằng liêm chính, tôi cũng rất tò mò tại sao cô An và anh Lục đây cứ một mức chắc chắn bộ trang sức thứ hai có vấn đề nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm cô An cũng là người vừa rồi nhất quyết phải đấu giá cho bằng được bộ đồ thứ hai, chẳng lẽ là cô đã biết bộ trang sức thứ hai có vấn đề từ trước à? Hay là phải nói vấn đề này vốn là do các cô tự tay tạo ra?"

Lời của Hạ Phương khiến cho mọi người xung quanh đề cao cảnh giác.

Bỗng chốc, tất cả tầm mắt của bọn họ đều rơi vào người An Nina và Lục Trí Vân.

Hạ Phương nhìn gương mặt phẫn nộ của An Nina: "Còn nữa, tôi nhớ cô An Nina đây là chủ tịch tập đoàn Amphile đúng không? Cô cải trang đến buổi công bố sản phẩm mới của LM là để đấu giá đồ của chúng tôi ra mang về mô phỏng lại à? Hay là muốn đến bôi nhọ sản phẩm của LM chúng tôi?"

Nói rồi, Hạ Phương sầm mặt lại: "Mặc kệ mục đích của cô là gì, cô An, tôi hi vọng cô trước hết có thể thực hiện cam kết vừa nãy của mình, công khai xin lỗi với LM, với các khán giả khách hàng, và với các vị tiền bối giám định ở đây".

"Cuối cùng, bộ trang sức thứ hai này ban đầu đúng là thật sự có vấn đề, hàng thật đã bị trộm mất thay bằng hàng giả. Nhưng công nhân viên phía bên tôi đã lập tức phát hiện ra vấn đề, cũng lấy về được bộ hàng thật nên mới không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn. Chúng tôi hoài nghỉ cô An có liên quan đến vụ việc ăn cắp bộ trang sức hàng thật này nên đã báo cảnh sát, tình hình chỉ tiết thế nào làm phiền cô đối chất cũng lực lượng cảnh sát, cho LM một câu trả lời".

"Hạ Phương, cô dám?!!", An Nina giận dữ, kích động đứng bật dậy hét lên một tiếng, sau đó nhào lên sân khấu: "Tao giết mày..."

...