Chương 332: Còn ngây người ra đó làm gì


...

Đúng như những gì Hạ Phương nghĩ, Tư Thành ra ngoài là để tìm Túc tính sổ.

Túc có tên thật là Lăng Túc.

Gã là người nhà họ Lăng ở Kinh Thành, vì từ nhỏ gây chuyện nên bị đuổi khỏi nhà, sau đó dựa vào trí thông minh của mình, gã tự gây dựng một gia tộc riêng, đi theo một nhân vật lớn đến đảo Rồng, trở thành “chủ nhân” của đảo Rồng.

Đương nhiên chủ nhân này cũng không phải chủ nhân thật sự, Lăng Túc chỉ là một con rối mà thôi.

Nhưng vì trở thành một con rối đạt tiêu chuẩn, gã cũng đã trả giá rất nhiều.

Có thể nói là gã sống sót từ trong một đám người chết, võ công gã luyện được là để giữ mạng.

Nên lúc gã ra tay chiêu nào cũng đều chí mạng, vô cùng tàn nhãn, không phải đối phương chết thì là mình chết.

'Tư Thành không quan tâm gã ra tay với người khác thế nào, nhưng gã tuyệt đối không thể ra tay với người phụ nữ của gã.

Tư Thành sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai khiến Hạ Phương bị thương.

Trong lúc suy nghĩ, Tư Thành đã đi tới vị trí cấp dưới gửi cho mình.

Đúng thế, sau khi rời khỏi mái nhà của kho hàng tại bến tàu, Tư Thành đã bảo cấp dưới đi theo Lăng Túc, còn anh thì đi theo Hạ Phương.

Nhưng Hạ Phương quá thông minh và thành thục, chẳng mấy chốc đã tránh khỏi Tư Thành, cắt đuôi anh.

Nếu không phải Tư Thành thông minh, thấy vị trí đó cách khách sạn của mình không xa, thầm nghĩ nếu người đó là Hạ Phương, cô không trở về đội bảo vệ thì có lẽ sẽ quay lại khách sạn, cho nên đến khách sạn xem sao, không ngờ thật sự tìm thấy Hạ Phương.

Còn xác định được thân phận của cô.

Thấy vết thương gần như gãy xương trên bả vai cô, cơn giận trong lòng Tư Thành càng dâng trào.

Đặc biệt là khi nghĩ đến cô bị thương, anh còn đứng đó xem mà không làm gì cả, khiến anh có cảm giác lòng đau như dao cắt.

Chẳng trách lúc đó khi cô bị thương, anh lại thấy khó chịu như thế, thì ra người đó thật sự là cô.

Tư Thành rất hiếm khi tức giận như thế, mỗi lần không khống chế được cảm xúc của mình, anh nhất định sẽ phải trút nó ra.

Lúc này, Tư Thành vung chân đá bay cánh cửa đóng chặt kia, bóng dáng cao lớn lập tức xuất hiện trước mặt Lăng Túc.

Hạ Phương bị Lăng Túc làm bị thương khá nghiêm trọng, nhưng Lăng Túc cũng không dễ chịu hơn là bao.

Dù sao Hạ Phương cũng là bác sĩ, ngay cả tấn công người khác cũng chú ý kinh mạch và huyệt vị, cô không giết người, nhưng có thể khiến người đó đau đến mức không muốn sống, không nương tay chút nào.

Cho nên hiện tại, Lăng Túc đã về đến ngôi nhà ở cửa sông Trừng của gã - một căn biệt thự nhỏ xinh đẹp, lúc. này gã đang cởi áo, để bác sĩ gia đình xử lý vết thương cho mình.

Vết thương trông có vẻ không nghiêm trọng, Lăng 'Túc cũng không cảm thấy đó là một vết thương nặng.

Dù sao cũng chỉ bị một cái gương trang điểm nhỏ. đập trúng mà thôi, dù đối phương có ném mạnh hơn nữa cũng đâu thể đánh gãy xương của gã được?

Ban đầu cánh tay chỉ có cảm giác tê dại, cả cánh tay đều không còn sức lực, gã cho rằng đối phương đánh trúng chỗ khiến tay gã tạm thời bị mất cảm giác.

Nhưng trên đường về, cánh tay gã ngày càng đau hơn, không chỉ không thể cử động mà còn nóng hừng hực như sắp bị hỏng đến nơi.

Lăng Túc cảm thấy khó tin, vội vàng gọi bác sĩ đến. Nhưng bác sĩ kiểm tra một lúc lâu vẫn nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị tổn thương cơ bắp, bôi thuốc là được.

Tính tình Lăng Túc khá nóng nảy, gã khế quát: “Vậy còn ngây người ra đó làm gì? Còn không mau buôi thuốc cho tôi?”

...