Chương 205: Chẳng lẽ là Hạ Phương nhìn nhầm?


...

Nhưng mấy năm qua bà nội cứ nhắc đi nhắc lại mãi, nói bé Ninh nhà mình đáng yêu vậy, tương lai không biết sẽ bị người nào bế đi mất.

Nghĩ như thế, Tô Tử Ninh không nhịn được ôm tập tài liệu cười khúc khích.

Thấy thời gian sắp đến, cô ấy bỏ tập tài liệu xuống rồi nhìn kĩ lại một lần, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bỗng thấy ở dưới góc tập tranh kia có một hàng chữ nho nhỏ hấp dẫn.

Cô ấy chớp mắt một cái, ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi cầm lên xem kĩ lại thì cứng người ngay tại chỗ.

"Sao, sao lại thế này được?"

Bản thiết kế cô ấy dành ra một tuần lễ, mất không biết bao công sức mới thiết kế ra được lại đề tên Ngô Bội Bội.

Phía dưới cô ấy còn từng viết một đoạn văn nhỏ, nội dung là những suy nghĩ và cảm hứng của cô khi vẽ nên thiết kế này.

Nhưng khi hoàn thành bản thảo cuối cùng, cô ấy đã sửa lại lời văn và các chỉ tiết thiết kế linh tỉnh.

Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao. bản thiết kế của cô ấy lại đề tên người khác?

Chẳng lẽ là Hạ Phương nhìn nhầm?

Chuyện này là không thể nào, cô ấy làm việc cạnh Hạ Phương chưa bao lâu, nhưng biết rõ Hạ Phương là người cẩn thận.

Sao cô có thể phạm sai lầm cấp thấp như này được?

Tô Tử Ninh căn môi, đáy mắt ngoại trừ khiếp sợ còn có thêm một ít uất ức cùng bực mình.

Cô ấy nắm chặt tập tranh trong tay, cắn môi, định đi tìm Hạ Phương để hỏi cho rõ.

Nhưng đúng lúc lại bị trợ lý của Sở Lâm Xuyên gọi đi, bảo rằng có chuyện gấp cần cô ấy giúp.

Tô Tử Ninh không thể từ chối, chỉ đành cắn môi, đè lại nghi hoặc và uất ức trong lòng rồi đi đến văn phòng của Sở Lâm Xuyên.

Đến lúc cô ấy hết bận thì chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu cuộc họp.

Tô Tử Ninh vội vàng chạy tới phòng họp, tất cả các nhóm nhỏ đều đã có mặt, ai cũng đang châu đầu ghé tai thầm thì thảo luận, giành giật từng giây để chuẩn bị thuyết trình.

Không thấy Hạ Phương, Tô Tử Ninh không cam lòng xoay. người đến văn phòng của Hạ Phương thì lại bị đồng nghiệp Hạ Chương gọi lại.

"Tử Ninh, đây là bản thảo và ppt chúng tôi vừa làm xong, cô xem lại một lần để nhớ nhé?", Hạ Chương đưa laptop trong tay sang cho Tô Tử Ninh.

Tô Tử Ninh không chỉ là trợ lý trưởng của Hạ Phương, mà cô ấy còn làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, lại còn có tài ở mảng thiết kế nên rất được các thành viên trong nhóm hoan nghênh, mọi người đều thống nhất đề cử cô ấy làm báo cáo và thuyết trình.

Tô Tử Ninh cũng không từ chối, với cô ấy thì chuyện này là cơ hội rất tốt để rèn luyện cũng như phô bày bản thân trước mắt mọi người.

Từ khi vào công ty, Tô Tử Ninh được làm trợ lý trưởng của Hạ Phương đã bị rất nhiều đồng nghiệp nghỉ ngờ và xem thường.

Nhất là Ngô Bội Bội rất biết cách làm quen và câu kéo mọi người trong công ty, cô ta đâu đâu cũng thể hiện mình giỏi, lại biết ăn nói nên được rất nhiều người để ý.

Ai cũng nghĩ răng Ngô Bội Bội mới là sự lựa chọn phù hợp. nhất cho vị trí trợ lý thiết kế.

Ban đầu Tô Tử Ninh cũng có chút lo lắng, nhưng Hạ Phương đã nói với cô ấy rằng phải bình tĩnh thể hiện bản thân, không được rối lòng trước.

Còn nói nếu mình đã chọn cô ấy thì cô ấy chắc chắn có thể đảm nhận được vị trí này, đừng tự hoài nghi bản thân mà phụ lòng mong đợi của mình.

Vì vậy, khoảng thời gian qua dù có chịu đủ mọi sự ấm ức nhưng Tô Tử Ninh đều nhãn nhịn, không quá để ý.

Nhưng lúc này đây, có người trảng trợn ăn cắp thiết kế của cô ấy, cô ấy không thể nhịn được nữa.

"Bây giờ tôi có chuyện gấp rồi, lát nữa sẽ xem lại", Tô Tử Ninh xoay người định đi, nhưng bên cạnh đang vang lên giọng nói kích động của Lâm Thư Nhã.

"Nhìn kìa Bội Bội, thiết kế cậu làm cho bà Lưu quả nhiên đã được chọn, bây giờ đang ở trong danh sách các tác phẩm xuất sắc được sếp Phương chọn đấy!"

Lời nói của Lâm Thư Nhã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người nhanh chóng mở danh sách ra bắt đầu xem thử.

Tiếp đó là một tràn lời khen khích lệ và chúc mừng Ngô Bội Bội.

Nghe những lời này, Tô Tử Ninh lại đột nhiên bình tĩnh lại.

Cô ấy quay đầu, ánh mắt sắc bén rơi xuống người Ngô Bội Bội, thấy đối phương chẳng có tí gì xấu hổ hay tự trách, trái lại còn hất căm lên, khóe miệng còn giương lên đầy đắc ý liếc nhìn cô ấy, sau đó còn đi lướt qua cô đến nói chuyện với những người khác.

Tô Tử Ninh chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, tay không khống chế được cuộn chặt lại, đến mức hơi run run.

"Mọi người quá khen, cũng đâu phải chỉ có một mình tôi được chọn, tôi chỉ may mắn hơn chút thôi", Ngô Bội Bội khiêm tốn che miệng cười.

Lâm Thư Nhã nói: "Tất nhiên không chỉ có mỗi cậu, chỗ này là tổng hợp các tác phẩm xuất sắc mà, còn Bội Bội chỉ là một trong số họ mà thôi".

Lời trêu chọc này được mọi người phụ họa, đua nhau khen ngợi Ngô Bội Bội xuất sắc, nói cô ta không hổ là người tốt nghiệp cùng trường với sếp Phương, năng lực thiết kế vượt xa người thường.

Tô Tử Ninh cắn môi, bỗng nhớ tới ngày Hạ Phương trở về, vừa thấy bản thiết kế của mình đã hỏi câu đó, bây giờ nghĩ lại cô ấy không biết trong lòng đang có cảm giác gì.

...