...
Cảm nhận được sự khó chịu của Hạ Phương, Tư Thành hơi cau mày không chạm vào cô nữa, anh lo lắng chống cắm cúi đầu nhìn cô.
Hạ Phương năm nghiêng ngủ, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt cô, nhưng Tư Thành vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng trên mặt cô.
Nhiệt độ điều hoà trong phòng cao quá sao?
Tư Thành thử cảm nhận, bình thường vẫn là nhiệt độ này, Hạ Phương cũng đâu từng khó chịu bao giờ.
Hay khi nãy cô tắm nước quá nóng?
Cũng có thể là vì uống rượu?
“Nghe lời, quay lại đây anh xem nào”, dù bị Hạ Phương đẩy ra một cách vô tình khiến Tư Thành rất tổn thương, nhưng vì lo
lắng cho tình trạng của cô nên anh vẫn kiên nhãn cất lời.
Hạ Phương mất kiên nhẫn lắc đầu: “Không sao, chỉ uống nhiều nên hơi mệt thôi, em ngủ một giấc là được”.
Có điều ngoài miệng thì nói thế, nhưng cô thật sự thấy choáng váng, còn nóng đến mức khó chịu.
Không biết vì rượu hay là vì thuốc mà cô có cảm giác cơ. thể của mình như sảp mất khống chế.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Tư Thành quấn khăn nửa người dưới xuất hiện, cô suýt thì không chịu được...
Hạ Phương hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình.
Trước giờ khả năng kiềm chế của cô rất tốt, sao hôm nay lại trở nên mất khống chế thế này?
Hạ Phương nhảm mắt lại, cố gắng ép mình chìm vào giấc. ngủ, nhưng cứ mãi trăn trọc một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Cảm giác này rất giống khi cô bị bỏ thuốc vào ngày trở về nước.
Nhưng cô chắc chản là cô biết loại thuốc Lục Trí Vân xịt lên người mình, nên chắc chắn là ảnh hưởng tâm lý, cô phải bình tĩnh, ổn định lại.
Hạ Phương khó chịu ngồi dậy muốn đi vào phòng tắm, nhưng phát hiện Tư Thành ở bên cạnh vẫn chưa ngủ, cô lập tức nhíu mày: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Tư Thành nhìn chăm chäm Hạ Phương: “Thấy em khó chịu, anh đang nghĩ phải làm sao mới giúp được em”.
Hạ Phương nhất thời hơi mềm lòng, khi nấy cô khó chịu với Tư Thành như vậy, nhưng anh vẫn lo lắng cho cô, cô thật sự quá tệ.
Hạ Phương thầm mắng mình một trận, sau đó lắc đầu: “Có lẽ là uống nhiều rồi nên thấy khó chịu, em vào nhà vệ sinh một lát là được”.
Hạ Phương vào nhà vệ sinh quay lại đã là hơn mười phút sau, mà Tư Thành đã ngồi trước giường, đưa cho cô một cốc nước mất ong.
“Uống một chút đi để giải rượu”.
Hạ Phương muốn nói cô đã uống thuốc giải rượu, thật ra cũng không say lắm, nhưng thấy vẻ lo lắng trong mắt Tư Thành, cô vẫn gật đầu nhận lấy uống cạn.
Uống xong, Hạ Phương hít sâu một hơi, mệt mỏi năm xuống giường, thấy Tư Thành cũng im lặng nằm xuống cạnh mình, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.
“Không cần phải cảm ơn, chỉ cần em thoải mái, ngoan ngoãn đừng lộn xộn thì anh đã thấy vui rồi”, rõ ràng giọng nói của Tư Thành mang theo chút uất ức.
Anh tốt bụng quan tâm cô lại bị cô ghét bỏ, đương nhiên là anh phải thấy uất ức rồi.
Hạ Phương cười khẽ, sau đó xoay người nắm tựa lên vai Tư Thành: “Nếu em lộn xôn thì sao?”
Tư Thành cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt mê ly của Hạ Phương, tim cũng hãng mất một nhịp.
...