...
Chỉnh đốn xong, Tiết Lan Hâm thay trang phục bệnh nhân bằng một bộ kỳ bào màu xanh đậm, cả người toát ra vẻ đoan trang quý phái, tao nhã mà sang trọng.
Ánh mắt bà nhàn nhạt lướt qua đoàn người họ Hạ: “Ông ta thiếu tiền gầy dựng sự nghiệp, chẳng lẽ các. người cũng thiếu tiền tiêu xài?"
Một nụ cười lạnh lùng nở trên môi bà: “Chú út gần đây hẳn cũng ghé sới bạc thường xuyên nhỉ? Có phải đã thua rỗng túi nên mới có tiền đi đánh bạc mà không có tiền cho anh chú làm ăn?"
"Chiếc túi em dâu đang cầm là mẫu giới hạn LV mới ra đúng không? Nếu chị nhớ không nhầm thì mới ra mắt chưa đầy một tháng, giá thị trường không dưới một trăm nghìn thì phải?"
"Đôi vòng vàng của bà trông mới phết, mới mua gần đây sao?"
Sắc mặt Tiết Lan Hâm lạnh dần theo từng câu nói, cuối cùng kết thúc với một tiếng hừ: “Nếu các người chịu bán những thứ quần áo trang sức kia vào lúc Hạ Khánh Dương thiếu tiền thì ít nhất cũng đã được trên dưới một triệu. Huống hồ khi tôi mới về làm dâu nhà họ Hạ, năm nào cũng tặng các người vô số món quà xa xỉ, chọn đại vài món bán ra cũng được vài trăm triệu, còn cần nhờ cậy tôi làm gì?”
"Hay là... các người cũng không muốn hy sinh lợi ích của mình vì Hạ Khánh Dương?", Tiết Lan Hâm cười mỉa: “Ông ta không phải máu mủ ruột rà của các người sao? Chính các người còn không muốn giúp thì lấy gì yêu cầu tôi phải vươn tay với kẻ lòng lang dạ sói, vứt bỏ vợ con đó?"
Bà Hạ nghĩ nát óc cũng không ngờ đến đứa con dâu đó giờ vâng vâng dạ dạ, cung kính ngoan ngoãn, có bị măng chửi cũng không hé răng nửa lời, sau khi bệnh dậy lại trở nên sắc bén như thế.
Vừa mở miệng đã khiến cả nhà bọn họ á khẩu, ai nấy chỉ biết đỏ mặt tía tai, trợn mắt ếch nhìn nhau, trong lòng bực bội vạn phần nhưng lại không tìm được cách phản bác.
Tiết Lan Hâm hơi nghiêng đầu nhìn những gương mặt hầm hầm kia: “Hay là các người cho rằng tôi từng giúp Hạ Khánh Dương nên bây giờ cũng phải có nghĩa vụ giúp nữa? Ha ha”.
"Tôi đã nói với các người rất nhiều lần rồi, tôi đồng ý cưới Hạ Khánh Dương vì thưởng thức sự trưởng thành điềm đạm, chân thành hào phóng, suy nghĩ thực tế của ông ta. Bà Hạ nói đúng đấy, tôi có tiền, có kỹ thuật, có khả năng, muốn mở công ty cũng không nhất thiết phải †ìm Hạ Khánh Dương. Vì sao lại chọn ông ta? Vì khi ấy tôi thương ông ta thật lòng, nhưng không có nghĩa là tôi vẫn phải đào tim móc phổi ra cung phụng vô điều kiện khi ông ta đã làm quá nhiều thứ ghê tởm sau lưng tôi”.
"Nhưng tôi chưa bao giờ bạc đãi nhà họ Hạ. Trong các người có ai mà không do tôi nuôi? Nhưng khi tôi ngã bệnh, các người đối xử với mẹ con tôi thế nào? Nay tôi khỏe lại, con gái tôi thành công, các người lại vì ghen ghét mà muốn bòn rút tôi? Tôi cho các người hay, từ giây phút ly dị với Hạ Khánh Dương, tôi và các người không còn một chút quan hệ nào cả. Sau này còn dám đến làm phiền thì đừng trách vì sao tôi gọi bảo vệ tống cổ.
Hạ Phương còn lo mẹ sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời lẽ vô liêm sỉ trắng trợn kia, nào ngờ Tiết Lan Hâm vừa mở miệng đã phun châu nhả ngọc liên hồi, khiến người bên kia chỉ biết câm họng đỏ mặt mà không nói gì được.
Cô chỉ cảm thấy hả giận muôn phần.
Đồng thời cũng nhìn ra nhà họ Hạ đúng là có cái gen vô liêm sỉ di truyền, người nào người nấy đều vô ơn như: nhau, chỉ biết đòi hỏi từ người khác chứ chẳng biết nhớ ơn, càng đừng hy vọng tìm thấy một chút lương tâm trong họ.
Như những con đỉa cả đời chỉ biết mù quáng hút máu từ mẹ con cô, trong đầu chỉ biết đến lợi ích của mình chứ chưa từng nghĩ xem mẹ con cô kiếm tiền có vất vả không, có mệt nhọc không.
Hạ Phương từ bé đã không có tí tình cảm gì với họ, nay nhìn những gương mặt khả ố kia chỉ càng thêm ghét bỏ.
"Mày giỏi lắm Tiết Lan Hâm! Đúng là mặt dày trơ trến! Con gái mày không cần tiền của mày, mày không cho con trai tao cũng không cho tụi tao, có phải muốn lấy tiền của nhà tao đi cho thằng nào không? Đừng tưởng tao không biết lúc trước mày...”
"Bà Hạ!", Tiết Lan Hâm khẽ quát lên, ngắt lời bà ta.
"Bà còn muốn dưỡng lão trong yên bình thì câm miệng lại, quay về nhà hưởng thụ tuổi già đi. Tôi có thể đưa nhà các người lên làm phú hộ, cũng có thể khiến các người về lại cảnh không xu dính túi năm xưa hoặc tệ
hơn”.
Tiết Lan Hâm là người tính tình ôn hòa, khi công tác sẽ nghiêm khắc hơn nhưng cũng sẽ không nói chuyện với người khác bằng những lời lẽ giấu dao bén nhọn như vậy.
Có thể thấy bà đã phát giận thật rồi.
Bà Hạ mấp máy môi như muốn vặc lại, nhưng thấy sắc mặt Tiết Lan Hâm sa sầm thì chỉ biết khoát tay hầm hừ: “Mày tưởng con mày cưới được thằng có tiền là hay. lắm chắc mà dám uy hiếp tao?"
"Đúng!", Hạ Khánh Quang sấn tới chỉ vào Tiết Lan Hâm: “Chị tưởng chị là cái thá gì chứ? Hồi đó nghèo xơ. nghèo xác, phải nhờ anh tôi giúp mới mở được công ty. Đừng tưởng cái gì của nhà chúng tôi cũng là do chị ban cho! Nếu lúc đó chị không thấy anh tôi có tiêm năng gặt ra tiền thì sẽ chịu giúp đỡ chắc?"
Tiết Lan Hâm cười khẩy: “Chú cũng biết tôi cưới ông †a là giúp đỡ nhà chú đấy à? Bây giờ các người không tự nuôi sống bản thân mình được thì muốn tôi phải chu cấp. cả đời chứ gì?"
"Nếu Hạ Khánh Dương đối đãi mẹ con tôi tử tế thì không thành vấn đề, nhưng ông ta là kẻ ăn cây táo rào cây sung, ly dị tôi vào thời điểm tôi chật vật nhất, không ngó ngàng gì đến tôi và con. Nếu không phải mẹ con tôi còn có bản lĩnh thì đã bỏ mạng từ lâu, vậy mà các người còn mặt mũi đứng ở đây làm càn?”
Hạ Phương nghe xong mà chỉ muốn tặng cho mẹ một tràng pháo tay.
Cô biết mẹ cô không phải người yếu đuối nhu nhược, trước kia vì lười nên mới không thèm so đo với đám người này, nhưng khi họ được đằng chân lân đằng đầu thì bà cũng không phải nhẫn nhịn nữa.
Hạ Phương vui vẻ ra mặt.
"Chị... chị...", Khâu Mỹ Văn mở miệng nhưng chỉ thốt ra được một âm tiết, cuối cùng đành giậm chân thình thịch, mặt đỏ đến mang tai.
“Thiếu tiền thì đi tìm Hạ Khánh Dương với Triệu Lệ Chỉ đi. Ông ta còn có gan muốn mở công ty chứng tỏ vẫn còn kha khá, mà vợ ông ta cũng không phải hạng vô dụng. Cô ta mới là con dâu của các người. Còn dám đến làm phiền tôi nữa thì đừng trách”.
Nói xong, Tiết Lan Hâm đóng cửa phòng bệnh lại.
Vệ sĩ bên ngoài thấy vậy thì bước tới: “Mời mấy ông bà”.
Bà Hạ trước kia nổi tiếng là người đanh đá chua ngoa, nay bị người con dâu trước giờ vẫn luôn im lặng măng cho một trận thì máu nóng lên đầu.
Không lâu sau, bên ngoài chỉ có tiếng chửi thề văng vắng.
Hạ Khánh Quang và Khâu Mỹ Văn cũng không thua kém, mở mồm là phun nước miếng tứ tung.
Hạ Phương chỉ cảm thấy xúi quẩy vô cùng, Tư Thành thì đã gọi bảo vệ bệnh viện tới, hợp sức cùng vệ sĩ của Tiết Lan Hâm. Khuyên bảo không xong, họ bèn tóm cổ những người kia ném thẳng ra ngoài khiến vô số người phải ngoái lại nhìn.
...