Chương 211: Thừa nhận mình sai khó đến vậy sao


...



Ngô Bội Bội nói xong, gương mặt lộ ra vẻ kiên định, như thể cô ta không phải là kẻ ăn trộm, mà là sứ giả chính nghĩa giữ gìn danh dự cho công ty.

Hạ Phương đã từng gặp rất nhiều người sau khi làm sai thì liên tục biện giải cho bản thân, nhưng vẫn là lần đầu thấy người như Ngô Bội Bội, biết sai không sửa thì thôi đi, còn muốn đổ lỗi của mình lên đầu người khác, cuối cùng còn bày ra dáng vẻ vì muốn giữ gìn chính nghĩa nên mới không thể không đạo nhái người ta.

Như thế việc cô ta đạo nhái là không hề sai, nếu không đạo nhái rồi dẫn đến việc công ty bị lên án mới là sai.

"Em bị bà bà Lưu liên tục làm nhục mấy ngày qua, hôm đó bà ta đưa ra cảnh cáo cuối cùng, nếu hôm sau không nộp được bản thảo vừa ý bà ta thì sẽ lập tức bóc phốt LM, thậm chí sẽ đến công ty gây sự, rêu rao cho người ngoài biết công ty chúng ta là lừa đảo".

Ngô Bội Bội oan ức hít sâu một hơi, trong mắt ngập tràn vẻ không cam lòng: "Em về công ty lật xem rất nhiều tài liệu cùng sạch ảnh khác nhau, nhưng đầu óc cứ loạn cào cào, bởi vì lời lẽ gây hấn cùng sự chửi bới của bà Lưu nên em không thể tập trung suy nghĩ được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mãi đến khi tôi thấy tầng trên còn sáng đèn, lại vừa. khéo gặp Trợ lý Tô đang tăng ca, còn thấy được bản thiết kế trong tay cô ấy thì mới sáng mắt lên".

"Em vốn định nhờ Trợ lý Tô nhận lại đơn hàng này, để cô ấy làm nhà thiết kế riêng cho bà Lưu, lấy bản thiết kế đó làm phác thảo cho bà ta. Nhưng lúc em chuẩn bị sẵn sàng trở về thì Tô Tử Ninh đã nghỉ làm rồi. Em gọi điện cho cô ấy mấy cuộc mà không ai nghe, thấy sáng sớm ngày mai là phải đi gặp bà Lưu rồi nên em chỉ có thể yên lặng vẽ lại tấm bản thảo đã bị xé rách kia, rồi định bụng ngày mai sẽ sang nói chuyện với cô ấy..."

Nghe đến đó, Tô Tử Ninh không chịu được nữa phải bật cười lạnh: "Đúng là một lý do vĩ đại, đúng là hôm đó điện thoại của tôi hết pin, nhưng cũng chưa từng nhận được cuộc gọi nhỡ nào của cô. Ngô Bội Bội, nhận sai thôi mà khó đến vậy sao? Giờ cô chấp vá lý do để làm gì nữa?"

Rõ ràng là Ngô ội đạo nhái cô ấy, nhưng nghe xong đống biện hộ kia thì cô ấy cứ có cảm giác mình không cho cô ta đạo nhái mới là sai.

Dù ngày thường Tô Tử Ninh ôn hòa hiền lành, cũng không thể chịu đựng được nỗi oan ức này.

“Tôi đã gọi cho cô vài cuộc thật mà...", Ngô Bội Bội sốt ruột giải thích: "Sáng sớm hôm sau tôi cũng có đến văn phòng của cô nhưng không thấy ai hết, lúc đó lại sắp đến giờ hẹn với bà Lưu rồi nên tôi chỉ có thể đem bản thảo chạy qua đó trước, xử lý chuyện gấp xong thì vể giải thích lại cho cô sau. Nhưng bà Lưu thật sự rất thích bản thiết kế đó, bà ta cứ hết lòng khen ngợi tôi không ngớt, thậm chí còn cúi đầu xin lỗi tôi, bảo lúc. trước đã hiểu lầm tôi và LM, vân vân..."

"Mọi người biết không, bà Lưu đã từng là người chỉ vào mặt tôi mắng xối xả, dùng mọi lời vũ nhục và công kích danh dự của tôi, vậy mà chỉ vì một bản thiết kế mà bà ta thay đổi hoàn toàn, bắt đầu o bế, nịnh nọt, nói một đống lời hay ý đẹp. Tôi, tôi bối rồi lắm, vốn định nói cho bà ta đây không phải là bản thiết kế của tôi, nhưng tình hình khi đó đã vậy, sao tôi nói được gì nữa?”

Ngô Bội Bội vừa gạt nước mắt vừa ủy khuất nói: "Tôi đã nhiều lần định nói rồi, nhưng vẫn không có cơ hội. Bởi vì tôi sợ một khi nói ra thì sẽ bị bà ta chửi bới và làm nhục tiếp, lúc đó lại lần nữa ảnh hưởng đến danh dự của công ty, tôi..."

Ngô Bội Bội vừa nói vừa khóc nức nở: "Tôi sai rồi, tôi biết mình không nên như vậy, tôi, tôi cũng không cố ý, tôi thật sự không muốn... Mấy ngày nay trong lòng tôi luôn khó chịu, cũng rất tự trách, rất muốn chủ động đứng ra nói cho mọi người biết sự thật, đó không phải là bản thiết kế của tôi. Nhưng khi đối mặt với lời động viên và tán thưởng của mọi người, nhất là khi được sếp Phương ủng hộ, tôi...

"Đều là lỗi của tôi, là tôi bị hư vinh mê hoặc lí trí. Sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, cầu xin sếp Phương và sếp Xuyên cho em một cơ hội, em nhất định sẽ sửa chữa sai lầm'.

Ngô Bội Bội nói xong còn ngã khuyu xuống đất, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Sở Lâm Xuyên, cô ta đã khóc đến mức rã người.

Hạ Phương cảm thấy có chút buồn cười, da mặt của Ngô Bội Bội này dày hơn cô tưởng tượng nhiều.

Vừa nhận lỗi vừa bao biện mình thành người vô tội, đúng là làm mới nhận thức của Hạ Phương.

Vậy mà Lâm Thư Nhã ở bên còn khóc lóc giúp cô ta nói chuyện: "Bội Bội, chuyện này không thể trách cậu được, đều là do bà Lưu kia làm khó quá..."

Hạ Phương miễn cưỡng lắc đầu, đứng lên nói: "Đạo nhái chính là đạo nhái, làm sai chính là làm sai, không cần phải lí do lí trấu. LM là một công ty lớn, là xí nghiệp quốc tế, không phải nơi mà các bạn có thể tùy tiện được. Lúc trước tôi đã nói thế nào? Không có khả năng thì đừng ôm đồm mọi việc, tự mình nhận đơn hàng mà lại không làm được, còn phải đi đạo nhái người ta, cô còn oan ức khóc lóc gì nữa?"

"Nếu mỗi nhà thiết kế đều cầm kim bài áp lực lớn để đi đạo nhái người khác, còn treo bên mồm là vì danh dự của công ty, rồi ra sức bao biện để giảm bớt trách nhiệm và tội trạng của mình, vậy thì toàn bộ giới thiết kế này đã rối tung rồi. Chỗ khác tôi không xen vào, nhưng nay nó xảy ra ở LM, tôi không thể mặc kệ được".

Hạ Phương nói xong, Ngô Bội Bội lại khóc lóc xin lỗi: "Xin lỗi sếp Phương, em sai rồi, em thật sự sai rồi, hu hu, em không nên làm thế. Em đúng là bị ma xui quỷ khiến nên mới phạm phải sai lầm như vậy, trong lòng em đã rất xấu hổ và tự trách, em xin lỗi LM, xin lỗi tất cả đồng nghiệp trong công ty, chỉ hi vọng sếp Phương có thể cho. em thêm một cơ hội, em nhất định sẽ không tái phạm".

"Cô không cần xin lỗi tôi, cô đạo nhái Tô Tử Ninh, người cô cần xin lỗi phải là cô ấy mới đúng", Hạ Phương cười khẩy.

Ngô Bội Bội lập tức bò đến trước mặt Tô Tử Ninh: "Tô Tử Ninh, Trợ lý Tô, tôi sai rồi, tôi thật sự không cố ý, cầu xin cô tha thứ cho tôi được không? Tôi cũng cảm thấy thiết kế của cô quá hoàn hảo, tôi tự ti thấy mình không bằng nên mới nhất thời kích động phạm vào tội tày trời này, tôi xin thề sẽ không có lần sau đâu”.

Tô Tử Ninh hít sâu một hơi, nhìn Ngô Bội Bội đang nước mắt đầm đìa, nhắm hai mắt lại, nhưng không hề mềm lòng: "Tôi nhận lời xin lỗi của cô, nhưng công ty có quy định riêng, đạo nhái tác phẩm của người khác, nặng thì không chỉ bị sa thải, mà còn công bố lên mạng, trục xuất cô khỏi giới thiết kế, sau này sẽ không còn công ty nào dám thuê cô về".

Ngô Bội Bội lập tức hoảng loạn, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không được..."

Cô ta ôm lấy ống quần Tô Tử Ninh, khổ sở cầu xin: "Không được, cuộc đời thiết kế của tôi mới bắt đầu thôi, không thể cứ như vậy bị phá hủy, cầu xin cô đấy Tô Tử Ninh, cô muốn làm gì tôi cũng được, đừng phá nát ước. mơ được làm thiết kế của tôi..."

Tô Tử Ninh muốn cười, phá hủy ước mơ làm thiết kế của cô ta?

Rốt cuộc là ai làm sai trước?

Rõ ràng người bị xâm phạm quyền lợi là cô ấy, sao Ngô Bội Bội lại có thể mở miệng ra nói những lời này?

Tô Tử Ninh vốn đã hơi mềm lòng, định bụng xin giúp Ngô Bội Bội, chỉ để cô ấy bị sa thải thôi, không cần phải phát thông báo lên mạng, cắt đứt hết mọi đường sống của cô ta.

Nhưng khi nghe Ngô Bội Bội nói thế, cô ấy lại thay đổi, lạnh lùng bảo: "Đây không phải chuyện tôi có thể quyết định được, cô không chỉ xâm phạm quyền lợi của tôi, mà còn ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, tôi tin công ty sẽ cho cô một xử trí phù hợp".

...