...
Ông cụ trên giường bệnh vẫn không phản ứng, tựa như đang thực sự ngủ say vậy.
Hạ Phương cười nhẹ: “Tôi là bác sĩ, nếu đã chữa được bệnh cho ông thì chắc chắn tôi sẽ biết rõ tình trạng hiện tại của ông. Cho nên…”
Cô nghiêng đầu cười: “Giả vờ ngủ trước mặt tôi cũng không có ích gì”.
“Tiết Vân Thâm cũng là bác sĩ, sao cậu ta không phát hiện ra?”
Một giọng nói khàn khàn và đầy nghi ngờ phát ra từ giường bệnh.
Sau đó, hình như biết rằng mình bị lừa nên ông cụ lập tức mở mắt, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào Hạ Phương: “Cô gái nhỏ, cô bẫy tôi sao?”
Hạ Phương luôn cho rằng người nắm quyền nhà họ Tư – Ông cụ Tư luôn khiến mọi người sợ hãi phải là một ông già hung dữ và tàn nhẫn.
Không ngờ lại là một ông cụ vừa mở miệng đã chọc cô cười.
Sự hài hước này có so sánh được với lão Diêu không nhỉ?
“Cô cười cái gì?”, ông cụ Tư nhìn chằm chằm Hạ Phương như muốn nhìn thấu cô: “Cô nói là cô đã cứu tôi?”
Hạ Phương khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nên đừng so sánh tôi với Tiết Vân Thâm”.
Ông cụ Tư hoài nghi liếc nhìn Hạ Phương: “Chỉ với cô thôi sao? Tôi thấy cô không bằng thằng nhóc họ Tiết kia đâu”.
“Giờ ông định vắt chanh bỏ vỏ, không chịu nhận là nhờ tôi mà ông được chữa khỏi đấy à?”, Hạ Phương nghiêng đầu, cười nói: “Người đứng đầu nhà họ Tư vậy mà lại là một lão già vô lý, chỉ biết lợi dụng người khác thôi sao? ”
“Vớ vẩn!”, ông cụ tức giận đến mức khẽ quát lên, vẻ mặt đầy bất mãn: “Tôi luôn giữ lời, nhưng quan trọng cô phải là người đã cứu mạng tôi, nếu không thì cô sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ gia đình chúng tôi!”
Hạ Phương lại cười: “Nhưng mà trước đó cậu cả Tư đã trả một tỷ phí chữa bệnh để cứu ông rồi”.
Phản ứng của ông cụ Tư vượt quá mong đợi của Hạ Phương.
Ông cụ cau mày, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi: “Thằng con bất hiếu kia mà chấp nhận bỏ ra nhiều tiền như vậy để chữa trị cho tôi?”
Hạ Phương sờ sờ cằm, không biết nên trả lời thế nào.
Ông cụ Tư lại nói: “Hừm, nó muốn tôi tỉnh lại để sửa di chúc của mình đúng không?”
Mặc dù ông cụ đã ngủ suốt một năm nhưng vẫn khá minh mẫn, biết rõ tình hình trong nhà.
Quả thực xứng là người nắm quyền nhà họ Tư.
“Đến lúc đó nó sẽ thất vọng thôi, cho dù tôi có tỉnh lại cũng sẽ không dễ gì sửa lại di chúc, càng không để nhà họ Tư rơi vào tay một người như nó”, ông cụ Tư lạnh lùng hừ mũi.
Chẳng có ai hiểu con hơn cha, nhiều năm nay nhà họ Tư đã thành dạng gì, ông hiểu rõ hơn ai hết.
Trong số những đứa con của ông không có nổi một đứa lương thiện.
Đều là anh em nhưng lại sẵn sàng tương tàn vì lợi ích, thậm chí không ngần ngại giết hại lẫn nhau.
Chỉ từ một người… Đó là con trai út của ông – Tư Thành.
Nhưng Tư Thành hoàn toàn không định nhận tổ quy tông nhà họ Tư, cũng không muốn trở về thừa kế gia tộc.
Ông cụ Tư thực sự rất lo lắng.
Có biết bao người đang để mắt đến vị trí đó, lăm le muốn kéo ông xuống.
Mà ông chỉ muốn giao vị trí này cho Tư Thành, khổ nỗi Tư Thành lại không muốn…
“Tôi nghe nói Tư Thành đã tìm cô đến?”, ông cụ Tư nhìn Hạ Phương với ánh mắt sắc bén.
Hạ Phương gật đầu: “Đúng vậy”.
“Vậy tại sao Tư Trường Thịnh lại trả một tỷ phí chữa bệnh cho cô?”
“Tiền của Tư Thành cũng là tiền của tôi, tôi không thể dùng tiền của mình để chữa bệnh cho ông được”, Hạ Phương nhún nhún vai, vẻ mặt vô hại.
Ông cụ Tư mở to mắt, kích động nói: “Cô, cô nói vậy là có ý gì? Cô…”
Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Ông cụ Tư đột nhiên sững sờ, nhanh chóng bình tĩnh lại, không quên trừng mắt nhìn Hạ Phương cảnh cáo: “Đừng nói với ai là tôi tỉnh rồi”, ông bình thản nhắm mắt lại.
Hạ Phương:…
Ông cụ này khá dễ thương nhỉ.
“Tiết Phi, thuốc của cô đây”, Tiết Vân Thâm đẩy cửa bước vào, theo sau đó là Tư Trường Thịnh.
Hạ Phương cầm lấy bát thuốc lên kiểm tra, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía hai người họ.
Tư Trường Thịnh nói: “Tiết Phi, thuốc này có vấn đề gì sao?”
Tiết Vân Thâm cũng có vẻ lo lắng: “Có chuyện gì à?”
Hạ Phương lắc đầu: “Không có gì”.
Lúc này Tư Trường Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiết Phi, không phải cô nói nửa tháng nữa cha tôi sẽ tỉnh lại sao? Tại sao…”
“Ông cụ Tư già rồi, nằm giường bệnh nhiều năm nên thân thể lẫn xương cốt tương đối yếu, những loại thuốc tôi kê đơn đều có tác dụng làm ấm và điều hòa thân thể, nếu muốn tỉnh lại thì phải thay thuốc”.
Nói xong, Hạ Phương viết một đơn thuốc mới rồi đưa cho Tiết Vân Thâm: “Bác sĩ Tiết cứ lấy thuốc theo đơn này, chưa đầy ba ngày nữa ông cụ Tư sẽ tỉnh lại ngay thôi”.
“Vậy thì tốt quá rồi”, Tư Trường Thịnh nở nụ cười hạnh phúc: “Đã hơn một năm rồi, cuối cùng bố tôi cũng sắp tỉnh lại”.
Hạ Phương mỉm cười, đổ bát thuốc trong tay vào thùng rác: “Đúng vậy, để cho ông cụ nhanh chóng tỉnh lại thì bát thuốc này không cần uống nữa, bác sĩ Tiết lập tức đi lấy thuốc theo đơn mới nhé, về rồi thì nấu bát mới cho ông cụ”.
Tiết Vân Thâm gật đầu rồi rời đi.
Còn Tư Trường Thịnh ở bên cạnh do dự một lúc lâu mới nói: “Tiết Phi, cô nói thật với tôi đi, bát thuốc vừa nãy có vấn đề đúng không?” ”
Hạ Phương khẽ gật đầu: “Cậu cả Tư biết rõ chuyện này, tại sao lại còn mang đến cho ông cụ Tư uống?” ”
“Tôi cũng đã hoài nghi, nhưng Vân Thâm nói không có vấn đề gì cho nên tôi không dám nghĩ nhiều…”, Tư Trường Thịnh rũ mắt xuống.
Hạ Phương nói: “Cậu cả Tư có ý gì?”
Tư Trường Thịnh: “Tôi nghi ngờ có người muốn gây cản trở cho bố tôi”.
Hạ Phương cụp mắt xuống khiến Tư Trường Thịnh không thể nhìn rõ biểu cảm của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Cậu cả Tư nghi ngờ Tiết Vân Thâm?”
Tư Trường Thịnh khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm Hạ Phương một lúc rồi nói: “Vân Thâm là một bác sĩ giỏi, cậu ấy đã chăm sóc bố tôi cả năm nay, tôi hiểu cậu ấy rất rõ, nhưng cậu ấy chỉ một lòng học y, không biết nhìn người nên rất dễ bị lợi dụng”.
Hạ Phương cảm thấy buồn cười, dù sao Tiết Vân Thâm cũng là người của Tư Thành, nói như vậy không phải là đang nghi ngờ Tư Thành sao?
Nhưng điều cô thắc mắc là…
“Tại sao cậu cả Tư lại không nghi ngờ tôi?”, Hạ Phương khẽ nhíu mày.
Tư Trường Thịnh vội vàng cười nói: “Tiết thần y có y thuật rất cao siêu, nếu thực sự muốn hại bố tôi thì đâu cần dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy?”
Hạ Phương mỉm cười: “Cho nên cậu cả Tư nói với tôi những điều này là vì hy vọng tôi có thể giúp gì đó cho ông?”
Xem ra ông ta cũng không ngờ Hạ Phương lại thông minh như thế, ông ta chưa nói gì mà cô đã hiểu.
Tư Trường Thịnh liền kéo cô sang một bên thì thầm: “Tiết thần y, tôi không có ý gì khác. Chỉ là, tôi muốn biết khi nào bố tôi sẽ tỉnh lại, và nếu có thể thì tôi muốn ở bên cạnh bố tôi ngay khi ông ấy tỉnh dậy”.
Hạ Phương lập tức nhìn thấu ý đồ của ông ta, khẽ gật đầu: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Tư Trường Thịnh bình tĩnh cười nói: “Tiết thần y nghĩ tôi còn yêu cầu gì khác được nữa?”
Hạ Phương hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ khẽ gật đầu: “Cậu cả Tư không cần lo lắng, tôi có thể đảm bảo rằng người đầu tiên ông cụ Tư nhìn thấy ngay khi tỉnh lại sẽ là ông”.
...