...
"Bây giờ thấy bé Phương của tao tìm được tấm chồng hơn mày về mọi mặt thì tiếc chứ gì? Ha, đáng đời lắm Lục Anh Đường, anh không có tư cách ấy”.
Lucy Mộ Dung vừa dứt lời, tiếng mắng chửi và những bàn tay chỉ trỏ lại bùng nổ xung quanh, mà mục tiêu của chúng chính là Lục Anh Đường.
Thậm chí còn có người chọi trứng gà thối vào người hẳn ta, mắng đồ khốn nạn mau cút.
"Các người... các người bị tụi nó lừa rồi!", Lục Anh Đường đưa tay ôm đầu, mặt đã sưng húp, khóe miệng rướm máu nhưng vẫn không từ bỏ.
"Tư Thành và Hạ Phương mới là hai kẻ lừa đảo!"
"Đường đường là chủ nhà họ Tư ở Giang Lâm thì việc gì †ao phải lừa mày?", Tư Thành nhếch mép cười, vươn tay vòng quanh vai Hạ Phương, cúi đầu nói: “Vợ à, có phải hắn ta đang trách tụi mình không công bố thân phận sớm hơn sao?"
Hạ Phương mỉm cười nhàn nhạt: “Nếu đó cũng tính là lừa gạt thì đúng là mình lừa hắn thật”.
"Chủ... chủ nhà họ Tư...”, Lục Anh Đường đã hoàn toàn ngây dại, chỉ biết nhìn Hạ Phương tỏa sáng bừng bừng và Tư Thành hào hoa phong nhã, cảm thấy như bị vừa bị đá xuống. tận đáy địa ngục.
"Hay có thể nói là, hắn mà cũng xứng được biết thân phận của anh sao?", Hạ Phương nhướng mày, kéo tay Tư Thành rời đi: “Đi nào anh, mình còn việc phải làm đấy”.
Sau đó cô quay sang cười với Tân Gối An: “Phải rồi, ban nãy hai quý bà kia nói chỉ cần tôi mua được biệt thự ở đây thì họ cũng sẽ mua cùng nghệ sĩ, có rất nhiều người đều nghe thấy. Chi bằng nhờ Giám đốc Triệu đây phụ trách việc này, 'Tổng giám đốc Tân đồng ý chứ?"
Thường ngày nếu có đơn hàng được đưa tới trước mặt mình thì Giám đốc Triệu sẽ cười híp cả mắt, nhưng bây giờ cô †a lại chỉ muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Từ khi biết thân phận Tư Thành không đơn giản, cô ta cũng đã nhận ra mình tiêu đời rồi.
Nhưng vẫn ôm chút may mản trong lòng, nghĩ rằng bọn họ sẽ lo xử lý Lục Anh Đường chứ không thèm quan tâm đến mình, nên từ nãy đến giờ vẫn ra sức làm giảm đi sự tồn tại của chính mình.
Nào ngờ khi thẳng lợi đã trong tầm tay, cô ta lại bị Hạ Phương đẩy vào ngõ cụt.
Mấy bà khoe khoang kia ngay từ lúc biết Tư Thành là ai thì đã tái mét cả mặt, có người còn muốn bỏ chạy. Giám đốc Triệu nhìn là biết ngay bọn họ nào phải phu nhân nhà quyền quý gì.
Mà người như vậy, làm sao có thể mua được nhà nơi này?
Bảo cô ta đi phụ trách mấy đơn này, không chỉ không thể hoàn thành mà sẽ còn đắc tội với họ.
Tân Cối An nhìn Hạ Phương với vẻ tán thưởng: “Ồ, còn có chuyện này nữa sao? Được thôi, vậy đương nhiên phải do Giám đốc Triệu giỏi giang phụ trách rồi”.
Ánh mắt lạnh căm của anh ta liếc sang: “Tiểu Triệu, làm hai đơn này cho kỹ vào, xong rồi đến văn phòng gặp tôi”.
Anh ta làm sao quên được người này từng hạ nhục Hạ Phương và Lucy Mộ Dung như thế nào, cứ để đó rồi từ từ sẽ tính.
Đi theo Hạ Phương, Tư Thành và Lucy Mộ Dung đến phòng làm việc của Tần Gối An, nhìn Hạ Phương ký hợp đồng mà không chút do dự, còn trả luôn một trăm triệu tiền nhà trong một lần duy nhất, Trương Phán Phán chỉ cảm thấy thế giới của mình bị đảo ngược.
Cô ấy từng nghe về nhà họ Tư giàu có nhất Giang Lâm. Nhưng Hạ Phương lại là con gái của nhà họ Hạ.
Cái nhà mà được lên bảng tin thời sự vì rút ruột công trình và xây dựng nhà ở kém chất lượng mấy hôm trước ấy.
Đến hôm nay, ai ở Giang Lâm cũng biết bọn họ đã đứng trên bờ vực phá sản.
Vậy thì một cô gái chỉ mới đôi mươi như Hạ Phương có thể có bao nhiêu tiền chứ?
Rất nhiều người cho rằng đây là tiền của Tư Thành.
Nhưng Trương Phán Phán không nghĩ vậy.
Bởi vì thái độ của Hạ Phương khi thanh toán cực kỳ ung dung bình thản, tựa như hơn một trăm triệu kia chỉ là con bò
rụng lông, cây me rụng lá với cô vậy.
Sự tự tin và kiêu ngạo từ tận xương này không thể đến từ một người phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông để sống.
Trương Phán Phán còn cảm thấy Hạ Phương đang tỏa ra ánh sáng chói lòa, ngầu đến lóa mắt.
Khiến cô ấy âm thầm hạ quyết tâm sau này phải cố gắng học tập và làm việc thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để trở nên giống như Hạ Phương.
Thanh toán tiền nhà xong, Hạ Phương, Lucy Mộ Dung và 'Tư Thành cùng đi lên tầng cao nhất.
Căn siêu biệt thự trên đỉnh núi Tỉnh Hà này chiếm diện tích ít nhất gấp đôi căn nhà bên dưới của Hạ Phương.
Không chỉ có không gian rộng lớn mà diện tích kiến trúc. cũng cứ gọi là bao la.
Bước vào cửa là có cảm giác đi vào cung điện ngay.
Biệt thự chưa được trang hoàng, Hạ Phương đã bắt đầu mường tượng khung cảnh xa hoa tráng lệ về sau, bắt đầu nghĩ xem nên thiết kế như thế nào, lại vừa nghĩ đến cảnh thức giấc giữa tiếng chim hót vang và hương hoa đua nở.
Quan trọng nhất là cũng gần biệt thự của mẹ nữa.
"Đúng là nơi tốt", Hạ Phương gật gù.
Tư Thành cười khẽ: “Em nói thế là anh yên tâm rồi”.
Hạ Phương vuốt cằm: “Việc trang trí để em làm nhé?”
...