Chương 260: Phẩm hạnh không xứng


...



Hạ Phương nhìn thấu tâm tư anh bèn khẽ mỉm cười: “Cái mặt này là đang muốn nói gì đúng không?”

Tư Thành không ngờ khi quan hệ của cả hai vừa tiến thêm một bước thì gặp phải phiền toái như vậy, chỉ im lặng lắc đầu.

Hạ Phương lập tức hiểu ngay: “Anh muốn nói là bên nhà anh càng đáng ghét hơn chứ gì?"

Ánh mắt Tư Thành sắc như dao: “Không sao cả, có anh đây, em sẽ không bao giờ phải trải qua bất cứ phiền hà gì”.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng anh biết Hạ Phương ít nhiều gì cũng sẽ phải đối mặt với chúng.

Hạ Phương vừa mỉm cười vừa khoác tay anh: “Anh nghĩ em dễ bị ăn hiếp lắm à?”

Tư Thành bấm nhẹ lên chóp mũi, nói đây cưng chiều: “Em dễ bị ăn hiếp hay không cũng không quan trọng, mà là anh không muốn đám người kia đến làm phiền em”.

Hạ Phương: “Vậy... có phải anh đang giấu em chuyện gì không?"

Đang yên đang lành thì Tư Thành không có lý do gì để bận tâm chuyện này cả, nên chắc chắn là có liên quan đến nhà họ Tư.

Lần này Hạ Phương đã đoán trúng, nhưng chính xác hơn là nhà họ Tư ở Giang Lâm chứ không phải Kinh Thành.

"Mai là tiệc mừng thọ của ông cụ, ông bảo anh dẫn em về", Tư Thành vừa biết tin vào sáng nay, vì sợ ảnh hưởng đến Hạ Phương nên mới không nói.

Nào ngờ cô chỉ bình thản đáp: “Hai mình cưới nhau cũng mấy tháng, giờ về gặp người lớn cũng đúng thôi”.

Ánh mắt Tư Thành sáng lên ý cười: “Em đồng ý nhanh như vậy, giống như nãy giờ anh chỉ lo hão ấy”.

"Nhưng nhà họ Tư ở Giang Lâm thì phiền phức hơn ở Kinh Thành một chút...”

Thấy anh còn muốn nói tiếp, Hạ Phương ngắt lời: “Mình đón mẹ ra viện trước đã, còn lại để nói sau nhé?"

Tư Thành gật đầu: “Em ở lại với mẹ đỉ, để anh đi làm thủ tục xuất viện”.

Vừa dứt lời thì đã thấy bác sĩ Trương hớn hở đi đến với một xấp giấy tờ trong tay.

"Anh Tư, cô Hạ, thủ tục đã hoàn tất ai người cầm biên lai xuống lầu thanh toán là được”, ông ấy không nén được vẻ xúc động: “Bà Tiết khỏe mạnh xuất viện thật sự là tốt quá rồi”.

Hạ Phương gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ đã tận tình chăm sóc mẹ tôi trong nhiều năm qua”.

Bác sĩ chỉ xua tay: “Tôi chỉ đang hoàn thành nghĩa vụ của bản thân thôi, còn công lao phải kể đến thần y Tiết mới đúng, nếu không có cô ấy...”

Vẻ sùng bái và ngưỡng mộ hiện rõ trên mặt ông.

Hạ Phương và Tư Thành im lặng nhìn nhau, người sau nhận lấy hóa đơn rồi rời đi cùng bác sĩ, người trước. trở vào phòng bệnh.

Tiết Lan Hâm đang ngồi bên cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài đến thất thần.

Bà nghe tiếng bước chân thì bước Hạ Phương đang đến, bèn khẽ thở dài: “Sao lòng người có thể đáng sợ đến vậy nhỉ?"

"Chính bọn họ từng trải qua những ngày tháng nghèo khổ, biết rõ cảm giác ấy như thế nào. Mẹ đưa họ qua cơn bĩ cực, đến ngày thái lai, vậy mà họ thoáng cái đã quên mất, chỉ biết đòi hỏi và tranh cướp”.

Hạ Phương mím môi, sà đến ôm vai bà: “Hạng người lòng tham không đáy như họ không biết quý trọng là gì, chỉ biết nhận chứ không biết cho, sớm muộn gì cũng gặp. quả báo”.

"Chẳng phải đã đến rồi sao? Mẹ con mình từng bị họ xem thường bao nhiêu thì bây giờ đã vượt quá tầm họ, không phải quả báo với họ thì là gì?"

Tiết Lan Hâm than thở: “Con nói cũng phải. Những người như vậy không bao giờ nhận ra mình đã bỏ lỡ những gì. Đã không biết quý trọng tức là không có phúc hưởng, có gặp phiền toái thì cũng do chính mình gây ra”.

Hạ Phương cười cười: “Mẹ nghĩ vậy mới đúng chứ. Tư Thành đi làm thủ tục rồi, mẹ còn gì cần dọn nữa không, để con làm cho”.

Tiết Lan Hâm: “Có gì ngoài mấy bộ quần áo đâu, mẹ cất xong hết rồi, khi nào đi cũng được”.

Bà đã ở bệnh viện hơn sáu năm nhưng không hề có một tia lưu luyến. Nơi này không phải nhà, có ở bao lâu nữa cũng không mang lại được cảm giác của gia đình.

Hạ Phương dẫn Tiết Lan Hâm đi làm tóc rồi ghé siêu thị mua quần áo mới, sau đó lại dẫn bà đến Nâu Nhạt dùng cơm.

Tư Thành đi theo tháp tùng toàn bộ hành trình, im lặng nhìn hai mẹ con mua sắm, phát huy tác dụng làm chân khuân vác.

Cũng may Hạ Phương còn chưa quên người chồng này mà mua cho anh hai bộ quần áo.

Trong lúc Tư Thành đi đỗ xe, Hạ Phương dẫn Tiết Lan Hâm vào nhà hàng, không khéo làm sao mà gặp. phải người đã hồi lâu không gặp - Âu Dương Như Tuyết, mẹ của Tư Hạo Hiên.

Bà ta và một cô gái trẻ khác vừa vui vẻ chuyện trò vừa đi vào.

Thấy Hạ Phương và Tiết Lan Hâm, sắc mặt Âu Dương Như Tuyết sa sầm, lập tức nói với cô gái: “Vũ Dao. à, con vừa về nên chắc chưa rõ tình hình trong nước lắm. Hôm nay thời tiết không đẹp, về sau nhớ cẩn thận, đừng để bị hạng người không đứng đắn dạy hư”.

Tư Vũ Dao chớp mắt: “Thím nói vậy là sao ạ? Có ai học phải thói xấu gì sao?"

Âu Dương Như Tuyết liếc xéo Hạ Phương: “Biết đâu người đó trời sinh xấu tính sẵn nhưng giỏi che giấu, làm sao mà bằng con được”.

Tư Vũ Dao cái hiểu cái không, chỉ biết gật đầu cho. qua.

Nhưng Âu Dương Như Tuyết lúc này mới nhìn lên như thể vừa thấy Hạ Phương: “Ồ, cô Hạ đây mà, hôm nay đến đây dùng bữa sao?"

Rồi lại đổi giọng kỳ quặc: “Đúng là chỉ cần bám vào nhà họ Tư thì gà chó cũng có thể lên trời”.

Hạ Phương chỉ nhàn nhạt nở nụ cười: “Lâu ngày không gặp, bà Tư đúng là ngày càng tự biết mình ở đâu”.

Thấy sắc mặt Âu Dương Như Tuyết xấu đi, cô lại bồi thêm: “Nhà Âu Dương trước kia đúng là gia tộc nhỏ nhưng bà cũng không cần phải xem nhẹ bản thân vậy”.

"Ăn nói xấc xược!", giọng Âu Dương Như Tuyết trở nên bén nhọn: “Cô ỷ có Tư Thành chống lưng nên mới dám lên giọng như vậy à

Hạ Phương cười: “Còn bà hùng hổ như vậy, chẳng phải cũng do có nhà họ Tư làm hậu thuẫn sao?"

Hạ Phương chưa từng dựa dẫm vào ai, thử hỏi Âu Dương Như Tuyết suốt ngày ở lại vào nhà chồng thì có tư cách gì mà mỉa mai cô?

"Gia giáo hộ nhỏ là thế này à? Hừ, cô có làm vợ Tư: Thành thì cũng phải gọi tôi là chị dâu, liệu mà coi chừng lời ăn tiếng nói", Âu Dương Như Tuyết hầm hừ.

Tư Vũ Dao nghe vậy thì tò mò nhìn Hạ Phương: “Đây là ai vậy thím...”

...