Chương 250: Đồ ngốc


...

Không phải chứ không phải chứ?

Cô ấy ra ngoài uống rượu giải sầu cũng có thể gặp phải Sở Lâm Xuyên ư?

Tại sao anh ấy lại ở đây? Anh ấy chắc chắn không phải đang theo dõi cô chứ? Anh ấy...

Lucy Mộ Dung cảm nhận được rõ cơ thể mình trở nên căng thẳng, tay nắm chặt lấy ly rượu, hô hấp cũng trở nên run rẩy.

Hạ Phương cảm nhận được sự kỳ lạ của Lucy Mộ Dung, cô ngước mắt lên thì thấy Sở Lâm Xuyên đang cau mày.

Hạ Phương nhìn thoáng qua Lucy Mộ Dung bên cạnh, sau đó lại nhìn Sở Lâm Xuyên trước mặt, cứ có cảm giác bầu không khí này kỳ lạ một cách khó hiểu.

Cảm nhận được ánh mắt nghỉ ngờ từ người bên cạnh, Sở Lâm Xuyên mới nhìn thấy Hạ Phương ngồi bên cạnh Lucy Mộ Dung, ánh mắt vốn đang sâu thẳm và sắc bén chợt trở nên hơi bất an.

Nhưng anh n sải bước đi tới trước mặt Hạ Phương và Lucy Mộ Dung: “Sếp Phương, cô Mộ Dung... Trùng hợp quá?”

Hạ Phương cười khế rót cho anh ấy một ly rượu: “Đúng là rất trùng hợp”.

Nghe cô nói thế, Sở Lâm Xuyên nhất thời không biết nên nói gì, bầu không khí một lần nữa trở nên lúng túng.

Anh ấy chỉ có thể bưng ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, nói với Hạ Phương: “Tôi đã dặn dò với cấp dưới chuyện sếp Phương sắp xếp lúc sáng rồi, tối nay sẽ đăng nội dung có liên quan lên mạng”.

Hạ Phương gật đầu: “Được, lát nữa tôi sẽ theo dõi”.

“Ngoài ra việc hợp tác với Can, có lẽ tôi sẽ giao cho sếp Khôn phụ trách”.

Lúc nói lời này, Hạ Phương vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Sở Lâm Xuyên.

Anh ấy hờ hững cười khi hông thành vấn đề, cậu ta vốn phụ trách mấy công việc nghiệp vụ, có thể đảm nhiệm việc này”.

“Chuyện hợp tác với Can nhất định phải giữ bí mật”, Hạ Phương dặn dò.

Sở Lâm Xuyên phất tay: “Sếp Phương, việc này thì cô cứ yên tâm, dù thằng nhóc kia và tôi không hợp nhau, nhưng về công việc thì không có gì để nói cả. Cậu ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói”.

Lúc này Hạ Phương mới gật đầu, thấy Lucy Mộ Dung bên cạnh vẫn luôn cúi đầu liên tục uống rượu, Hạ Phương cầm chai rượu lên, rót thêm cho Sở Lâm Xuyên và Lucy Mộ Dung, mấy người lại uống thêm mấy ly, cuối cùng Sở Lâm Xuyên cũng ngồi không yên nữa, anh ấy đứng dậy nói một câu còn có việc, sau đó rời đi.

Hạ Phương tựa lên sofa, lười biếng nhìn Lucy Mộ Dung uống hết ly này đến ly khác, đang muốn lên tiếng thì thấy Hạ Lâm Dịch nổi giận đùng đùng lao vào từ bên ngoài, dùng sức lôi kéo Lucy Mộ Dung: “Người đàn ông ngồi cạnh cô khi nãy là tên gian phu của cô tối qua đúng không?”

Lucy Mộ Dung hất tay anh ta ra với vẻ chán ghét: “Hạ Lm) Dịch, anh đừng có nói mấy lời dơ bẩn đó, nếu còn nói bạ, có tin tôi kiện anh không?”

“Ha... Ha ha, cô kiện đi, kiện đi? Cô cho răng tôi sợ cô à?”, Hạ Lâm Dịch cười to, đảo mắt nhìn xung quanh: “Anh ta đâu?

Sao vậy, thấy tôi đến nên sợ chạy mất, không dám lộ mặt ra à”

Dứt lời, anh ta khoanh hai tay trước ngực, nhìn Lucy Mộ Dung bằng ánh mắt giễu cọt: “Cô giỏi thật đó Lucy Mộ Dung, chẳng khác nào bạn thân của cô cả, ngoài mặt thì ngây thơ nhưng thật ra đã đeo bám mấy tên đàn ông có tiền từ lâu rồi đúng không?”

Bạn thân mà anh ta nói chẳng phải Hạ Phương thì là ai?

Hạ Phương chỉ cười châm chọc, lạnh lùng liếc Hạ Lâm Dịch, thậm chí lười nói nhiều với anh ta.

Lucy Mộ Dung ngây ngô không nhìn rõ, nhưng Hạ Phương thì đã nhìn thấu Hạ Lâm Dịch từ lâu, người này là một tên đạo đức giả, ngoài mặt ra vẻ chất phác thật thà, nhưng thật ra lại là một người bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

Không khác Lục Anh Đường là bao.

Hạ Phương có thể mặc kệ Hạ Lâm Dịch nhưng Lucy Mộ Dung thì không, cô ấy đập bàn, giận dữ nói: “Hạ Lâm Dịch, tôi khuyên anh ăn nói cho đàng hoàng, anh có thể sỉ nhục tôi nhưng không có tư cách phê phán Phương cục cưng, một người thiển cận như anh làm sao có thể hiểu cậu ấy tốt, ưu tú và lợi hại bao nhiêu được”.

“Ha... Ha ha, đương nhiên là tôi không hiểu rồi, cô và cô ta đều cùng một loại người, vô cùng bẩn thỉu, không có đàn ông là không sống nổi. Thế thì cô có tư cách gì chỉ trách tôi? Cô quyến rũ đàn ông khắp nơi, bên cạnh tôi có người phụ nữ khác, chúng ta chẳng phải là trời sinh một cặp à?”

“Chát!”, không đợi Hạ Phương ra tay, Lucy Mộ Dung đã cho Hạ Lâm Dịch ăn một bạt tai: “Đi làm một cặp trời sinh với đám phụ nữ kia của anh ấy, không có việc gì thì đừng có đứng đây làm tôi ghê tởm”.

Hạ Lâm Dịch sờ gò má bị đánh đau, nhìn Lucy Mộ Dung bằng nét mặt dữ tợn: “Ha, to gan hơn rồi nhỉ, dám đánh cả tôi? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”

“Cô dám nói trong phòng cô không có đàn ông đi?”, Hạ Lâm Dịch nói xong thì nắm lấy tay Lucy Mộ Dung: “Có thể để mấy thằng đó chơi, tại sao tôi hôn một cái cũng không được? Tôi mới là chồng chưa cưới của cô! Nếu không phải cô không muốn thân thiết với tôi thì tôi có cần ra ngoài tìm mấy người phụ nữ kia không?”

“Cô đừng có ra vẻ trong sáng với tôi, nếu thiếu đàn ông như thế thì tìm tôi này, tôi không thoả mãn được cô sao?”

Dứt lời, Hạ Lâm Dịch kéo mạnh Lucy Mộ Dung, muốn kéo cô ấy rời đi.

“Anh buông tay ra, cái tên đàn ông ghê tởm này, buông ra, buông tôi ra, dù tôi có chết cũng sẽ không dính dáng một chút gì với anh nữa đâu”.

“Một chút đương nhiên là không đủ, cô muốn tiền chứ gì, tôi có, ngủ với tôi một lần mười nghìn được không? Có hiệu lực dài hạn chẳng phải ngon hơn mấy phục vụ một lần kia của cô à”

“Biến thái, buông tôi ra!”, Lucy Mộ Dung nổi nóng quát khẽ, nhưng lại không thể hất tay Hạ Lâm Dịch ra được, cô ấy tức đến mức cầm ly rượu trên bàn lên hất về phía anh ta.

Hạ Lâm Dịch cứng đờ người, trợn to mät: “Tiện nhân, ông đây nể mặt cô quá rồi đúng không?”

Dứt lời, anh ta nâng tay lên muốn tát Lucy Mộ Dung.

Nhưng tay còn chưa đánh trúng Lucy Mộ Dung đã bị giữ chặt.

Hạ Phương vốn muốn để hai người tự giải quyết ân oán, không muốn nhúng tay quá nhiều, không ngờ Hạ Lâm Dịch này lại là một tên cặn bã đánh cả phụ nữ.

Cô giữ chặt lấy tay Hạ Lâm Dịch, đạp mạnh một cước vào bụng anh ta.

Hạ Lâm Dịch bị đau nên không thể không buông Lucy Mộ Dung ra, anh ta ôm bụng đau đớn lùi về sau mấy bước, mất trọng tâm té ngã xuống đất.

Hạ Phương kéo Lucy Mộ Dung, bảo vệ trước mặt cô ấy, thấy cổ tay bị bóp đỏ ửng của cô ấy, cô chau mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cô lấy một tuýp thuốc bôi từ trong túi ra, nhẹ nhàng bôi lên cổ tay Lucy Mộ Dung: “Một lát nữa là hết đau thôi”.

Có điều Lucy Mộ Dung vốn có thể kiềm chế không bật khóc nghe thấy Hạ Phương nói thế thì lại không kiềm được nước mắt.

Cô ấy uất ức cản môi, nức nở nói: “Phương cục cưng, cậu là tốt nhất...”

Hạ Phương khế thở dài: “Đồ ngốc, đừng trừng phạt bản thân băng sai lầm của người khác”.

“Mình biết, mình biết..”, nhưng nghĩ tới việc mình bị một người đàn ông cặn bã tổn thương như thế, Lucy Mộ Dung vẫn rất khó chịu.

“Hạ Phương, con mẹ nó, cô... cô dám đánh tôi?", Hạ Lâm Dịch đứng lên, anh ta ôm bụng nhìn Hạ Phương bằng nét mặt dữ tợn.

Hạ Phương lạnh lùng liếc Hạ Lâm Dịch: “Sao đấy, dùng hai phần lực còn nhẹ quá à?”

Hạ Phương hơi nhấc chân: “Tôi không ngại dùng năm phần lực với anh, để anh vào viện năm một tuần đâu”.

“Cô doạ ai đó? Cô cho rắng tôi sẽ sợ à?”, Hạ Lâm Dịch cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không dám đến gần hai người.

...