...
MC lên sân khấu phát biếu vài lời để bẳt đầu bữa tiệc, sau đó đến lượt Tân Thủ Văn xã giao khách sáo một hồi, ánh mắt bỗng dừng lại trên người Hạ Phương.
“Cảm ơn các vị quan khách đã dành thời gian đến dự tiệc mừng thọ của tôi hôm nay”.
“ĐƯỢC đứng ở đây, được nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc lần xa lạ khiến tôi sinh ra vô vàn cảm xúc. Bởi tôi còn có thế xuất hiện ở đây, tất cả là nhờ công lao của một cô gái trẻ. Nếu không nhờ có cỏ ấy, có lẽ tôi và A Túc đã vĩnh viển nằm lại tại Giang Lâm, không còn có cơ hội được gặp mặt mọi người”.
Tân Thủ Văn vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên tiếng xôn xao. Ai nấy đều châu đ’âu ghé tai, hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra.
Ông cụ lướt nhìn một lượt, thu hết mọi cảm xúc của họ vào mắt.
Khoảng thời gian này, ông vẫn luôn âm thầm điều tra vụ tai nạn hóm ấy, những gì cần biết đều đã biết g’ân hết.
Thủ phạm đang ở ngay trong bữa tiệc này, tiếc rằng ông lại không thế hấp tấp mà bứt dây động rừng.
Chỉ cỏ thế kiên nhẫn tìm co hội, cho đối phưong một đòn không kịp trở tay.
“Tôi không muốn nói về chuyện đã xảy ra, chỉ muốn đích thân gửi lời cám ơn từ tận đáy lòng đến cô Hạ Phương, người đã quên mình xông vào hiện trường tai nạn để cứu ông cháu chúng tôi”.
“Lúc ấy tôi đã hôn mê bất tỉnh, nhờ nhân chứng kể lại mới biết tình hình lúc ấy nguy ngập đến thế nào. Nếu không có sự quyết đoán của Hạ Phương, tòi và A Túc đã táng thân trong biển lửa”.
Lời vừa chấm dứt, ánh đèn sân khấu đã rọi xuống nơi Hạ Phương đang đứng.
Cô không chút hoang mang hoảng hốt, chí bình thân gật đầu: “Không có gì ạ, cứu một mạng người còn hơn xây bây tháp phù đồ. Huống chi ông và cậu Tân đều là những người hiền lành tốt bụng, hay hành thiện tích đức”.
Lời này cô nói không hề sai. Nguyên nhân vì Tân Túc từ nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh nên Tân Thủ Văn chịu sự ảnh hưởng của vợ mình, vẩn luôn làm từ thiện đế tích đức cho con cháu.
Cũng xem như là phật sống trên đời.
Ông cụ cười nói: “So với cò Hạ thì chút thiện của tôi quả thật không đáng nhắc đến. Đế báo đáp ân tình này, tôi xin tuyên bố cô Hạ chính là ân nhân của nhà họ Tân từ bây giờ trở đi, bất kỳ ai đối nghịch với cô ấy đều là đối thủ với nhà họ Tân”.
“Ngoài ra, chúng tòi đã chuẩn bị quà cảm tạ gửi tặng cô. Có lẽ chúng không là gì, nhưng hy vọng cô Hạ sẽ chấp nhận chút lòng thành của tôi”.
Ánh mắt ông chuyến sang Hạ Oanh Oanh và Lục Anh Đường, lập tức trở nên lạnh lẽo, nhưng chưa kịp mớ miệng thì thấy Hạ Oanh Oanh đi đến thì thâm gì đó vào tai Tân Kha.
Làm gương mặt anh ta thoắt cái đanh lại, bắn sang ánh mắt sắc lẻm như dao.
Hạ Oanh Oanh rùng mình, sau đó nhớ lại kế hoạch của mình thì hất cằm đầy tự tin: “Anh có thế không tin tôi, với điều kiện là anh chịu được hậu quả”.
“Còn nếu anh không thế quyết định, chi bằng báo cho ông Tân trước xem?”
Tân Kha chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng đi lên sân khấu.
Tân Thủ Văn dường như cũng biết Hạ Oanh Oanh sẽ hành động nên cô’ tình dừng lại, không biết là đang chuẩn bị hay chờ đợi điều gì.
Khi nghe mấy lời Tân Kha nói nhỏ vào tai, ánh mắt ông đọng lại, chọc thẳng vào người Hạ Oanh Oanh.
uuiiy IUU Iidy, qudii yid mid IIỌ I dll vội vã chạy đến ghé vào tai ông.
Tần Thủ Văn nghe xong thì run rẩy cả người, nếu không có Tân Kha đỡ chắc đã ngã xuống.
Ông thở gấp một hồi lâu mới ổn định lại, sau đó vội vàng nói vài lời chúc mọi người dùng bữa ngon miệng, rồi hấp tấp đi ra gian phòng sau với Tân Kha dìu bước cạnh bên.
Hạ Oanh Oanh và Lục Anh Đường nhìn nhau với vẻ đắc thắng, vội vàng đuối theo.
Hạ Phương thấy hết hành động của họ, lại nhìn khắp phòng một lần, thấy Tân Như Sương cũng đang nhanh chóng rời đi thì bật cười.
“Có nên đi xem không?”, Tư Thành cúi đầu, mím cười hỏi cô.
Hạ Phương lắc đầu: “Không vội, chút nữa họ sẽ đến tìm cho xem”.
Tư Thành khẽ nheo mắt: “Có một số kẻ, không dạy cho một bài học nhớ đời thì sẽ rất mau quên”.
Hạ Phương nhấc mắt: “ồ? Hay là anh Thành đây định ra tay?”
“Ra mặt giải ưu thay hồng nhan có phù hợp với phục-vụ-khách-sạn là tòi đây không?”, anh cười đến là sâu xa.
Hạ Phương nhướng mày: “Thôi đừng có hồng nhan, tôi thấy họa thủy hợp với mình hơn”.
“Cho dù là hồng nhan hay họa thủy, chỉ cần là em thì đều là phúc phần của tôi”.
“Kìa, anh hạ thấp mình thế này, mấy cô gái theo đuổi anh có biết không vậy?”
“Họ xứng sao? Tôi không cần chứng minh gì với người ngoài cá, chỉ cần có bà Tư đây là đủ rồi”, Tư Thành ghé vào tai cô nói khẽ: “Chẳng hay đêm nay bà Tư liệu có hứng thú tìm hiểu không?”
Hạ Phương bỗng nhớ lạl hình ảnh phóng túng trước cửa phòng vào hai ngày trước, tự dưng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thế nhếch môi vứt cho anh một ánh mắt như cười như không.
Cái người này đúng là được voi đòi tiên!
Cô đoán không sai, chẳng qua bao lâu sau đã có quân gia nhà họ Tần chạy đến mời cô ra sau một chuyến.
Cả hai vừa đi đến cửa phòng đã nghe tiếng Hạ Oanh Oanh sụt sùi.
“Ông và anh Tân xin hãy tin cháu, cháu hoàn toàn không biết gì hết! Viên thuốc này là do em cháu đưa. Hỏm qua nó đến tìm cháu hỏi v’ê cậu Tân, cháu nói cháu không biết nhiều, chỉ biết sức khỏe cậu Tân dường như rất kém, cần phải dùng thuốc để duy trì. Cháu thuận miệng hỏi lúc trước nó cho cậu ấy dùng thuốc gì, thì nó đưa cho cháu thứ này”.
Hạ Oanh Oanh khóc đến là thảm thương: “Cháu cứ tưởng là thuốc hay, bây giờ nghĩ lại… Cháu có bệnh tật gì đâu, nó đưa cho cháu làm gì chứ?”
“Lúc ấy Hạ Phương hỏi cháu không sợ nhà họ Tân giận cá chém thớt vì lời nói dổi của Lục Anh Đường sao, rồi nói viên thuốc này có thể cứu mạng Tân Túc vào thời khắc mấu chốt”.
“Cháu hỏi nó đưa cháu làm gì, vì sao cháu phải tin nó, lỡ đâu nó rắp tám hại cháu thì sao… Nó chỉ cười nói cháu không cần thì thôi, ban nãy cháu giật mình nên mới…”
Tân Như Sương thấp giọng xen vào: “Nội à, em trai bị như vậy, ai nhìn vào cũng sợ. Hồi đó trước khi Hạ Oanh Oanh cho em ấy dùng thuốc cũng nói đây là do em gái của cô ấy đưa, không biết thật hay giả. Chính Tân Kha khăng khăng nói là thật nên cô ấy mới đút cho em ăn”.
...