...
Hoắc Vi Vũ nhìn đến những người làm trong nhà đi về phía phòng bếp, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trong lòng cô có dự cảm không tốt.
Cố Cảo Đình lạnh lùng khóa cô lại, rút ra dây lưng.
"Anh không sợ tôi sẽ phá hủy nó sao?" Hoắc Vi Vũ nhíu mày nói, đôi mắt đẹp dịu dàng hiện lên ý cảnh cáo.
"Cô cứ thử xem, tôi sẽ để cho người quan tâm cô chôn cùng vì sự kích động và không lý trí của mình." Cố Cảo Đình kiêu ngạo nói, cởi bỏ cúc áo.
Anh nói vô cùng tự tin, rất tàn khốc, rất lạnh lùng.
Một chút cũng không giống như đang uy hiếp hay nói giỡn.
Lấy năng lực của anh cô tin tưởng anh có thể làm được.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ sợ hãi, nhưng là kiêu ngạo và tôn nghiêm lại không cho phép cúi đầu về phía thế lực ác độc.
Trái phải cân nhắc, do dự đắn đo, xem xét tình hình.
Bàn tay của Cố Cảo Đình nắm chặt cằm của cô, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tối đen giống như cổ đàm vạn năm.
"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, chuyện của cô có liên quan tới tôi hay không?" Cố Cảo Đình bá đạo hỏi.
Anh càng bức nàng, cô càng phản nghịch.
Dù sao cô nhất định phải gã cho anh, xảy ra chút quan hệ với anh cũng là tất nhiên, cô chưa từng nghĩ sẽ trốn được, xem như vật thí nghiệm của anh là được rồi.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ nở nụ cười lạnh lùng, nói: " Mạnh mẽ đoạt lấy chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước.”
Mặt cô không chút thay đổi đi tới kéo khóa của anh.
Cố Cảo Đình hất tay cô ra, vẻ mặt lạnh như băng.
Xem ra cô vẫn không cảm thấy chuyện của cô có liên quan tới anh, điều này, để cho anh vô cùng tức giận, trong mắt bốc lên ngọn lửa, muốn dạy dỗ cô thật tốt.
Hoắc Vi Vũ không hiểu nhìn anh, quơ quơ tay bị anh hất ra có chút đau.
Rốt cuộc anh có muốn không, hay không cần?
"Không có việc gì tôi về phòng nghĩ đây." Hoắc Vi Vũ đứng lên.
Đột nhiên Cố Cảo Đình cúi người, hôn môi của cô.
Nụ hôn rất mạnh mẽ, thẳng vào trong miệng cô, dây dưa cuốn lấy lưỡi đỏ của cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy không thể thở nổi, đẩy anh ra.
Cố Cảo Đình cầm hai tay của cô, cơ thể đè lên người cô.
Hoắc Vi Vũ không giữ được cân bằng, ngồi trở lại trên sofa.
Anh cầm tay cô kéo lên trên đỉnh đầu cô.
Hoắc Vi Vũ giãy dụa muốn tránh nhưng không được.
Nụ hôn của anh dần đi xuống, rơi vào cổ của cô.
Lưỡi liếm nhẹ lên da thịt của cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy ngứa, lấy đầu cụng cụng anh.
Cố Cảo Đình tiếp tục dời xuống.
Trái tim của Hoắc Vi Vũ sắp nhảy ra ngoài, lại có chút may mắn, đệm lót là một lớp bọt biển
Cố Cảo Đình cũng cảm giác được, anh nhíu mi.
Hoắc Vi Vũ không thích sự bá đạo của anh, hất càm lên, không sợ chết khiêu khích nói: "Không nghĩ tới thiếu tá lại thích bọt biển, lần sau tôi sẽ dùng đệm lót hai tầng."
Cố Cảo Đình: "..."
Anh mạnh mẽ khóa cô lại, nhìn cô kiêu ngạo ở trong mắt.
Dám khiêu khích anh như vậy, cô là người đầu tiên.
Cố Cảo Đình ôm eo của cô, một tay ôm người cô lên.
Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ căng lớn, hỏi: "Anh muốn làm gì!"
"Trở về phòng, tiếp tục!" Cố Cảo Đình lời ít mà ý nhiều nói.
Anh ném cô lên giường, đóng cửa lại, mắt lạnh lẽo nhìn cô không có chút độ ấm nói: "Bây giờ tôi đi tắm rửa, đi ra sẽ làm gì trong lòng cô rõ ràng. Nếu cô chạy trốn, dù nhảy để ở đầu giường đó, có giỏi thì nhảy xuống đi, có điều đừng để tôi bắt được."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô nhìn anh tiêu sái đi vào phòng tắm, lực đóng cửa rất lớn, vang lên một tiếng “Bang” , như là phát tiết sự tức giận của anh.
Cô vẫn muốn chạy trốn, nhưng cô không phải người chim, nếu là đáp xuống biển còn tốt, rơi vào giữa đám xương rồng...
Hoắc Vi Vũ rùng mình một cái.
...