...
"Không có." Hoắc Vi Vũ ngay thẳng nói.
"Vậy con của chúng ta đâu?" Cố Cảo Đình nhíu mày, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
"Chết rồi." Hoắc Vi Vũ lương bạc nói, ánh mắt thanh lãnh đáng sợ.
Trong lòng Cố Cảo Đình lộp bộp.
Đứa bé kia, anh còn chưa kịp cảm nhận, liền đã mất rồi.
Anh một mực muốn có con với cô.
"Em nên nói với anh từ trước." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Cái gì mà nên, nói cho anh thì kết quả sẽ thay đổi sao? Không hề, cần gì phải tăng thêm chuyện." Hoắc Vi Vũ lý tí nói.
Cố Cảo Đình trầm mặc.
Xác thực, dưới tính cảnh kia, nếu anh biết cô có con với anh, chỉ làm rối thêm thôi.
Hoắc Vi Vũ, có lẽ, so với trong tưởng tượng của anh, còn hiểu hơn anh.
"Về sau chúng ta sẽ có con lại." Cố Cảo Đình dịu dàng trấn an nói.
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, tràn đầy trào phúng, giống như xem câu nói của anh như một chuyện cười.
"Cố tư lệnh, nếu không có chuyện khác, tôi xin đi trước." Cô xoay người.
Anh cầm cánh tay của cô, hầu kết nhấp nhô, trên mặt có chút khác thường, anh không muốn buông cô ra nữa:
"Anh nghiêm túc."
Một trận chua xót, len lỏi trong lòng cô.
Lúc cô nghiêm túc, anh lại làm cô đau khổ, cô đã từng nghĩ, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra, kết quả?
Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nhìn anh:
"Tôi đã hết yêu anh rồi, tôi nghiêm túc."
Đôi mắt Cố Cảo Đình trầm xuống.
Tim của anh như bị xé nát, vô cùng đau đớn, đau đến hô hấp cũng khó.
Hoắc Vi Vũ gỡ tay anh ra, dứt khoát đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của cô.
Anh hiện tại đã hiểu cảm giác của cô khi anh nói không yêu cô, muốn cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Loại cảm giác này, so với chết còn khó chịu hơn, hoặc là, hận không thể chết.
Nếu như bây giờ anh chết, mà có thể làm cô chuyển ý, anh nguyện ý chết.
Đáng tiếc, trên thế giới này, không có nếu như.
Hoắc Vi Vũ ra khỏi quân khu, một chiếc Bentley ngăn ở trước mặt cô.
Cố Cảo Đình bước xuống xe, giọng nói mềm nhẹ:
"Anh đưa em về."
Hình ảnh anh mở cửa xe cho Đan Địch Tư Lục Phỉ hiện lên trong đầu Hoắc Vi Vũ.
Thân sĩ, sủng ái.
Tuấn nam mỹ nữ, hình ảnh rất đẹp.
Cô thật vất vả mới giải thoát được, nên không muốn lo được lo mất như trước, rất khó chịu.
"Không cần, bãi săn cách nơi này không xa, đi bộ là được." Hoắc Vi Vũ lướt qua anh.
Cố Cảo Đình nhíu mày, trong lòng thắt chặt:
"Đúng dịp tôi muốn qua khảo sát, nếu như em không yêu nữa, thì sao phải sợ đi cùng xe với anh."
" Không phải sợ, mà là không muốn." Hoắc Vi Vũ nở nụ cười xinh đẹp, đi đến chỗ xe ôm, lên xe, chạy qua anh, rất nhanh, mất dạng.
*
Hoắc Vi Vũ trở lại bãi săn.
Tiểu Ba nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, muốn khóc:
"Hoắc trưởng phòng, rốt cuộc là chị đi đâu vậy? Gọi điện thoại không tiếp, liên lạc cũng không được, em còn tưởng chị sẽ không quay lại nữa."
"Chúng ta là một nhóm, làm sao chị không trở lại được. Công việc thế nào rồi?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
"Hoắc trưởng phòng, chị về thật đúng lúc, vì chị ký hợp đồng với trường học thời hạn là một năm, Vương quản lý không muốn mở rộng bãi săn, ông ta lo lắng một năm sau trường học này sẽ không hợp tác nữa, như vậy sẽ lãng phí tiền mở rộng." Tiểu Ba lo lắng nói.
Vương quản lý đi tới, nóng nảy nói ra:
"Bên kia quân khu muốn qua khảo sát, nhanh chuẩn bị, chúng ta phải chiêu đãi thật tốt."
...