...
“Cái kia, người sau lưng cô ta là ai? lợi hại như vậy, trong vòng mười phút, đem người hiềm nghi đều bắt được?” Tiểu Hổ hiếu kỳ nói.
“Tôi cũng không biết, cục trưởng đều sợ người đó, thực tế không dám chậm chạp, các ngươi vẫn là ít chọc mới tốt, đặc biệt là anh.” Tổ trưởng chỉ vào anh Mã.
Anh Mã có chút lo lắng nhíu mày, anh vừa rồi quá bạo lực, liền sợ bị trả thù.
“tháng này đã thu được lần khiếu nại thứ hai của anh, bạn gái cũ của anh hút * rời bỏ anh, anh cũng không cần thù địch mỗi người bọn họ, bọn họ cũng không phải bạn gái cũ của anh, chú ý khống chế cảm xúc.” Tổ trưởng nói.
“vừa rồi tôi đối với cô ta quá hung dữ, làm sao bây giờ?” Anh Mã hỏi tổ trưởng.
“Nếu không bây giờ anh đi nói lời xin lỗi đi.” Tổ trưởng nhắc nhở.
“Cũng được.” Anh Mã trở về, gõ cửa.
Nữ cảnh sát mở cửa.
“Cái kia, thực xin lỗi, vừa rồi quên uống thuốc.” Anh Mã thình lình nói với Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Nữ cảnh sát đem ống tiêm đưa cho anh Mã, “Được rồi, đi thôi, chờ người từ khoa giám chứng cầm đáp án tới .”
Anh Mã chột dạ cười với Hoắc Vi Vũ, giúp bọn họ đóng cửa cho kỹ.
Hoắc Vi Vũ: “……”
“Tôi mang cô qua phòng nghỉ ngơi, ước chừng nửa giờ có kết quả có thể ra ngoài, không cần quá lo lắng.” Nữ cảnh ở phía trước mở đường.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy nữ cảnh sát này quả thực chính là thiên sứ, nói chuyện nhu mì, mang theo nụ cười tươi đẹp đáng yêu.
Cô đem Hoắc Vi Vũ đến phòng đối diện, đang muốn đi.
Hoắc Vi Vũ cầm cánh tay nữ cảnh sát, hồ nghi hỏi: “Các ngươi đối đãi mỗi một người hút * đều như vậy sao?”
Nữ cảnh sát cười cười, không có trả lời trực tiếp, “cô nghỉ ngơi cho tốt, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là hình thức.”
Cô nho nhã lễ độ đóng cửa lại.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Cô gặp cảnh sát thái độ hai tầng lửa và băng, giải thích duy nhất, Cố Cảo Đình ra tay.
Cũng chỉ có Cố Cảo Đình ra tay, cô mới có đãi ngộ tốt như vậy.
Hoắc Vi Vũ đi đến cửa sổ, mở màn ra, hướng tới bên ngoài nhìn xuống.
Không có nhìn thấy Cố Cảo Đình, cũng không có nhìn thấy trung tá Thượng.
Cô nằm úp sấp trên giường, cằm quay ra, nhìn chăn phát ngốc.
Cố Cảo Đình không phải nói không can thiệp cuộc sống của cô sao?
Này, lại tính là cái gì.
Có tình? Vô tình?
Cô thực hoang mang.
*
Qua nửa giờ, tiếng đập cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ không hiểu cảm thấy hoảng hốt, ngồi dậy, nhìn về phía cửa, nói: “mời vào.”
Nữ cảnh sát mỉm cười đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm túi hồ sơ.
Hoắc Vi Vũ xem là nữ cảnh sát, phía sau không có người khác.
đôi mắt cô rũ xuống, lông mi thật dài ở dưới mí mắt lưu lại một tia ảm đạm.
Nữ cảnh sát đem túi hồ sơ đưa cho Hoắc Vi Vũ. “Kiểm tra đo lường đã xong, cô là âm tính, không có vấn đề, vì biểu đạt xin lỗi, đây là cục cảnh sát chúng tôi bồi thường một chút.”
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận.
Bên trong trừ bỏ báo cáo chứng minh cô là âm tính, còn có mấy xấp tiền, đoán chừng có sáu vạn.
Cô hoài nghi là Cố Cảo Đình cho cô, trong mắt ánh lên một tia sáng, đem túi hồ sơ trả cho nữ cảnh sát.
“Phối hợp với cảnh sát, cũng là nghĩa vụ và kiêu ngạo của người dân Trung Quốc, tiền này không cần, bất quá, tôi cảm thấy, người báo nguy bụng dạ khó lường, có thể hay không đem tư liệu người báo nguy nói cho tôi.” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“tư liệu người báo nguy đúng không? Tôi hỏi đồng nghiệp, nếu không cô ở chỗ này chờ một lát?” Nữ cảnh sát hỏi.
Hoắc Vi Vũ gật đầu, “Cám ơn.”
Nữ cảnh sát cầm túi hồ sơ rời đi.
Hoắc Vi Vũ ở phía sau cô ta đi theo, xem cô ta vào một phòng lầu ba, cơ hồ không có do dự, cô đẩy cửa ra ……
...