...
phương hướng bọn họ đi giống như cũng là khu VIP bên này.
Hoắc Thuần hướng tới bên này nhìn qua.
Hoắc Vi Vũ không kịp nghĩ nhiều, xốc lên khăn trải bàn, chui vào gầm bàn.
Cố Cảo Đình: “……”
Anh cúi người xem .
Thấy giống con chuột nhỏ ngồi chồm hổm, nhíu mày, “cô làm gì.”
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, hạ giọng nói: “Ngụy Tịch Phàm cùng Hoắc Thuần hướng tới bên này, tôi không nghĩ để cho bọn họ biết quan hệ tôi và anh.”
Cố Cảo Đình trên mặt u ám khói mù, con mắt nheo lại, chiếu ra tia nhọn.
Ăn bữa sáng, còn muốn trốn trốn tránh tránh, khó chịu.
Hoắc Vi Vũ nhìn Ngụy Tịch Phàm cùng Hoắc Thuần đi tới, mặt chôn ở chân J Cố Cảo Đình.
thân thể Cố Cảo Đình căng thẳng.
là cố ý sao?
Hoắc Vi Vũ cũng phát giác anh khác thường, bất quá, hiện tại đổi vị trí lại quá rõ ràng?
Còn dễ dàng bị phát hiện.
Ngụy Tịch Phàm cười hì hì lại quan tâm, “Tư lệnh sớm nha, cũng lại đây ăn cơm sáng.”
ánh mắt anh ta hướng tới chân J Cố Cảo Đình nhìn lại.
con mắt Cố Cảo Đình đều không liếc anh ta một cái, lạnh giọng một chữ, “cút.”
Ngụy Tịch Phàm là đàn ông, ý thức dễ dàng.
Anh không nghĩ tới, trước mắt bao người, Cố Cảo Đình rõ ràng để cho một cô gái tránh ở cái bàn thấp hèn giúp anh ‘ cắn ’.
Người thành phố thật là quá chịu chơi.
Ngẫm lại, anh cũng nhiệt huyết sôi trào.
“ xấu hổ, cố tư lệnh có việc.” Ngụy Tịch Phàm lôi kéo Hoắc Thuần rời đi, ở cách đó không xa ngồi xuống.
Hoắc Vi Vũ hiện tại chết đều không thể ra tới.
Nếu Hoắc Thuần nhìn thấy , còn không biết sẽ mĩa mai ra sao.
cô cầu cứu nhìn về phía mặt Cố Cảo Đình tàn khốc.
Anh liếc mắt một cái, đem thẻ vàng đưa cho người phục vụ, giọng lạnh lùng nói: “nói với giám đốc, tôi bao hết một giờ, tổn thất tính cho tôi.”
“Cái này, các khách nhân đều là có hẹn trước.” Người phục vụ khó xử nói.
Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, sắc bén quét về phía người phục vụ, “Có lẽ, các ngươi càng muốn bị niêm phong mấy tháng?”
Người phục vụ ý thức được sự tình nghiêm trọng, gật đầu nói: “bây giờ tôi đi xin chỉ thị giám đốc.”
anh ta ôm thực đơn đi rồi.
Chỉ chốc lát, giám đốc đi tới, cười nịnh nói: “Cố tư lệnh, là như vầy, các khách nhân đều hẹn trước, nếu cự tuyệt, tiệm cơm chúng tôi khả năng sẽ chịu rất nhiều trách cứ, ngài hôm nay ăn cái gì, tôi mời khách.”
Cố Cảo Đình lạnh băng nhìn về phía giám đốc, “trong vòng ba phút, xử lý sạch sẽ mọi người, giải quyết không được, tôi cho người tới giải quyết.”
Giám đốc thấy Cảo Đình không giống như nói giỡn, không dám nhiều lời, “Tôi lập tức đi xử lí.”
“chi phí bọn họ ăn, đều tính cho tôi.” Cố Cảo Đình ung dung nói, nhấp một miệng trà.
Giám đốc đi đến bên Ngụy Tịch Phàm, xin lỗi nói: “thật ngại quá, khách nhân, bổn tiệm có chút việc gấp, ngài xem, món ngài chọn, đều giúp ngài đóng gói mang đi, có thể chứ?”
“Vì sao, vị trí này tôi đặt trước nửa tháng, ăn cơm là ăn cái không khí, tôi không đi.” Hoắc Thuần làm khó dễ nói.
Ngụy Tịch Phàm nhìn thoáng qua Cố Cảo Đình, anh vân đạm phong khinh, anh bày mưu lập kế, đều làm người không thể dễ dàng đắc tội.
“Thuần Nhi, chúng ta đi.” Ngụy Tịch Phàm nói.
“em không đi, anh yêu, em muốn ở chỗ này.” Hoắc Thuần nũng nịu nói.
Ngụy Tịch Phàm ở bên tai Hoắc Thuần nói mấy câu.
Hoắc Thuần kinh ngạc nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Nhìn mặt Cố Cảo Đình anh tuấn lãnh khốc, Hoắc Thuần đỏ mặt.
theo Ngụy Tịch Phàm rời đi.
Vừa lên xe, bàn tay Ngụy Tịch Phàm thò vào bên trong quần áo Hoắc Thuần.
“Tịch Phàm, anh cũng đặt bao hết, Cố Cảo Đình kia mới thật là đàn ông.”
Ngụy Tịch Phàm đem Hoắc Thuần nhắc tới trên đùi của mình. “hiện tại anh làm cho em nhìn xem anh có phải thật đàn ông hay không.”
Hoắc Thuần trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, “Tịch Phàm, em chuẩn bị thứ tốt cho anh, anh cho trợ lý tới lấy, ở chỗ cũ chờ em.”
...