...
Hoắc Vi Vũ không hiểu ra sao, nhưng mà gọi điện thoại hỏi Cố Cảo Đình, lại có vẻ quá cố tình.
Cô nhìn di động đang lúc do dự, điện thoại Ngụy Tịch Phàm lại gọi tới.
“Làm sao vậy, Ngụy tổng?” Hoắc Vi Vũ hồ nghi hỏi.
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đem bản kế hoạch tôi làm chia cho cô, cho cô làm cái tham khảo, miễn cho ngày mai cô làm sai, rốt cuộc trước kia ngươi làm chính là phong đầu mà không phải đầu tư điện ảnh, thời gian cả đêm quá mức gượng ép.” Ngụy Tịch Phàm lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ cau mày, mơ hồ hiểu ra một ít, thử nói: “Cố Cảo Đình cho chúng ta làm bản kế hoạch này, xác thật có chút khó khăn.”
“vừa rồi anh ta nói năng lực cô thực tốt, làm trợ lý lãng phí nhân tài, muốn tôi đem hạng mục này giao cho cô, cô có biết, Cố thị là nhà đầu tư, anh ta có yêu cầu này, chúng ta cũng chỉ có thể thỏa mãn, bất quá, cô không cần lo lắng, có vấn đề hỏi tôi là được.” Ngụy Tịch Phàm mỉm cười nói.
Hoắc Vi Vũ minh bạch, “Tôi sẽ làm hết sức.”
cúp điện thoại, Hoắc Vi Vũ không có nhịn xuống, gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.
hôm nay tâm tình anh thực tốt, thân thể ẩn nấp ở chỗ tối, đôi mắt lại giống như ngọc đen lóng lánh.
“Làm sao vậy?”
“anh cho tôi làm bản kế hoạch gì?” Hoắc Vi Vũ trực tiếp hỏi.
“Sợ cái gì, liền tính cô đều không có chuẩn bị, tôi nói có thể liền có thể. Nửa giờ sau tôi trở về, ngoan một chút.” Cố Cảo Đình ôn nhu nói.
Trong giọng nói, mang theo một tia ái muội.
người không biết, còn tưởng rằng anh nói chuyện với bạn gái.
Cô vẫn là nhanh cúp đi, Ngụy Tịch Phàm và anh còn ở phòng bao.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, tài xế cũng đưa cô tới cửa tiểu khu.
Cô thanh toán tiền, từ trên xe bước xuống, một người thân hình cao lớn ngăn ở trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn Ngụy Ngạn Khang liếc mắt một cái, không muốn để ý tới, bước qua bên cạnh anh.
Ngụy Ngạn Khang chắn trước mặt cô, “Cùng đi với anh tới một chỗ.”
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn về phía anh, “trong vòng ba giây biến đi khỏi tầm mắt tôi, bằng không, tôi gọi điện thoại cho Cố Kiều Tuyết cùng nhau tham quan nơi anh nói đó.”
“em một hai phải đối với anh bạc tình như vậy sao? Chúng ta yêu nhau bảy năm, tình cảm còn mỏng hơn một tờ giấy? em một hai phải tránh anh cả đời không qua lại với nhau.” Ngụy Ngạn Khang tức giận, thống khổ nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, ý châm chọc biểu hiện, “anh dù mỏng hơn tờ giấy đều không thể cho tôi, tôi còn chờ mong anh có thể cho tôi cái gì! Ngụy Ngạn Khang, đối đãi Cố Kiều Tuyết cho tốt đi, cho dù là vì con các người. anh đã từng phụ tôi, cũng không cần lại cô phụ cô ta.”
“Con? Cái gì con, sau khi anh và cô ta kết hôn, anh đều không có chạm qua cô ta, cô ta khi nào có con?” Ngụy Ngạn Khang kinh ngạc, như nghĩ đến cái gì, “Cô ta lại nói bậy với em cái gì?”
“dù cho cô ta cái gì đều không có nói, tôi và anh cũng không có khả năng, cảm tình bảy năm, một khi phản bội, đâm vào trái tim có bao nhiêu sắc nhọn?! Nếu anh còn muốn ở trước mặt tôi bảo trì hình tượng nho nhã cao quý, liền không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không, tôi hận không thể nhớ tới hồi ức bảy năm này mà mạt sát.” Hoắc Vi Vũ đẩy Ngụy Ngạn Khang ra.
Anh nắm chặt nắm tay, hung ác nham hiểm nhìn phía trước, “Hoắc Vi Vũ, cùng anh đi một chỗ, nếu như đi, em còn không chịu tiếp thu anh, anh sẽ không dây dưa em nữa.”
“Đi nơi nào đều sẽ không thay đổi ý nghĩ của tôi.” Hoắc Vi Vũ thực kiên quyết nói.
“anh chỉ có thể mỗi ngày đều lại đây, cho đến khi em hồi tâm chuyển ý.”
...