...
Anh phá lệ vui vẻ:
"Nha đầu ngốc, cửa phòng tắm của tôi đã sớm bị hư rồi, chuẩn bị nhìn lén cô tắm."
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Trong đầu anh đều là những thứ đó sao?" Hoắc Vi Vũ không nói gì,
"Làm đẹp, thế giới mới tốt đẹp hơn, bảo bối, tôi tới đây." Duật Nghị hướng mặt của cô hôn lên.
Hoắc Vi Vũ đẩy đầu của anh ra:
"Anh rất giống con cóc ghẻ."
Duật Nghị dừng một chút, trong mắt lướt qua một tia sáng:
"Hình dung rất tốt, vẫn chưa có ai nói tôi như vậy, tiếp tục."
"Anh như vậy, cha anh có biết không?" Hoắc Vi Vũ tức giận hỏi.
"Tất nhiên là biết rồi, cái này là tôi học từ ông ấy, gọi là gen di truyền." Duật Nghị dốc hết sức kéo cha của mình xuống nước.
"Anh như vậy, ba anh sẽ cảm thấy vinh quang sao." Hoắc Vi Vũ đẩy mặt anh ra.
Đầu lưỡi anh liếm lòng bàn tay cô.
Dính sền sệt.
Hoắc Vi Vũ rút tay về.
Anh thừa cơ hội hôn xuống môi cô.
Hoắc Vi Vũ lui đầu lại, khoát khoát tay:
"Đã đến giờ."
Duật Nghị một mặt áp sát:
"Tôi còn chưa có bắt đầu đâu?"
Hoắc Vi Vũ mỡ lòng bàn tay ra:
"Chưa bắt đầu thế nước bọt ở đâu ra vậy?"
Cô mở vòi sen, rửa tay.
Duật Nghị làm bộ đáng thương đứng ở bên cạnh, ủy khuất:
"Tôi còn chưa hôn mà, vừa rồi vì theo cô mà ngã một phát, đầu gối đều đau."
"Đáng đời." Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.
Duật Nghị cũng có chút tức giận:
"Không vội, hiện tại mới mười hai giờ, tôi còn bảy giờ nửa, chúng ta từ từ xem phim, tôi không tin cô sẽ không muốn."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, bực bội.
Bên ngoài có tiếng motor đến gần.
Trong lòng cô có dự cảm xấu.
Không phải là Cố Cảo Đình chứ.
Bên ngoài có hai chiếc máy bay, một trước một sau tới.
"Chiếc ở đằng sau là của cha tôi, trên máy bay của ông có đèn, là tôi cải tiến xong lắp lên. Độc nhất vô nhị. Tôi liếc một cái liền có thể nhận ra." Duật Nghị đứng bên cạnh Hoắc Vi Vũ nói ra.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Duật Nghị, nhướng mày, trong mắt có chút bối rối.
Tổng thống đi cùng với Cố Cảo Đình?
Cái này chứng minh cái gì.
" Chúng ta đi mau, nếu không sẽ không kịp đâu." Hoắc Vi Vũ nóng nảy nói ra.
"Tại sao phải đi? Party này là do cha tôi mở, tôi nói với ông ta, là cô sẽ đến. Cha tôi còn rất cao hứng đó." Duật Nghị ngay thẳng nói.
Hoắc Vi Vũ có cảm giác tự đào hố chôn mình, quay người, nghiêm túc nhìn Duật Nghị:
"Chúng ta đánh bạc, anh lại nghe theo cha của anh?"
"Không phải cô chỉ nói không được nói với người thứ ba sao?" Duật Nghị ngay thẳng nói.
"Tôi đợi ở đây đến 7 giờ, anh sẽ dựa theo thỏa thuận làm, đúng không?" Hoắc Vi Vũ cẩn thận nói.
"Đại trượng phu, một lời nói ra, tứ mã nan truy." Duật Nghị cam kết.
"Tôi không muốn Cố Cảo Đình tìm tôi, anh có thể giấu tôi sao?" Hoắc Vi Vũ cấp bách nói ra, nhìn cửa sổ, phi cơ ngày càng gần.
Duật Nghị tò mò nhìn Hoắc Vi Vũ, nghi ngờ hỏi:
"Cô không muốn Cố Cảo Đình tới tìm cô, tạo sao? Cô và anh ta, đã ngủ qua chưa?"
"Tôi có lý do của tôi, có giúp tôi hay không?" Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Duật Nghị cảm thấy cô và Cố Cảo Đình có mối quan hệ mờ ám, trong lòng không quá dễ chịu.
"Tôi cũng không muốn anh ta tìm thấy cô, cô vào hầm trốn đi." Duật Nghị nói.
Anh gọi người mở cửa, lôi kéo cô ra ngoài.
Cố Cảo Đình đứng ở cửa, mắt lạnh lùng, như tula địa ngục, khát máu nhìn Hoắc Vi Vũ...
...