...
"Thay tôi cám ơn anh ấy, ngoài ra, Cố Kiều Tuyết muốn cáo trạng lúc nào cũng có thể, không phải chỉ cần vụ việc lần này, chuyện hôm nay sớm muộn cũng sẽ xảy ra, phú quý ở trên trời, chết sống có số, không cần cưỡng cầu, anh để tôi xuống đi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của trung tá Thượng như róc xương lóc thịt nhìn Hoắc Vi Vũ bạc tình bạc nghĩa, trong lòng lo lắng.
Nếu anh để thả Hoắc Vi Vũ xuống xe, tư lệnh nhất định sẽ làm thịt anh mất.
Trung tá Thượng nhẫn nại tính tình giải thích nói: "Cơ thể của lão gia không tốt, bình thường không đi ra ngoài, tư lệnh cũng đã phân phó, không có chuyện gì không nên quấy rầy lão gia, đặc biệt là những chuyện riêng của mình. Tư lệnh làm như vậy, không phải là vì Hoắc tiểu thư sao. Bởi vì có tư lệnh cho nên đại tiểu thư không có đi tới chỗ lão gia để cáo trạng. Nếu không cô sẽ chết mười tám lần rồi.
Lần này, lão gia thấy người ta đưa vòng hoa cúc tới, cô còn thả rắn, hơn nữa đại tiểu thư còn bị ủy khuất, giận tím mặt, lúc này mới liên lụy đến cô."
Cô đưa vòng hoa cúc, cô thả rắn!
Trung tá Thượng không tin cô, lão gia không tin cô, Cố Cảo Đình cũng không tin cô.
Đây chính là tin tưởng trong miệng trung tá Thượng sao?
"Tôi sẽ chứng minh chuyện đưa vòng hoa, thả rắn là do tôi làm, dừng xe." Hoắc Vi Vũ kiên định nói.
Trung tá Thượng bất đắc dĩ, lòng nóng như lửa đốt, "Tôi xin cô đó, Hoắc tiểu thư..."
"Tôi họ Quyền." Hoắc Vi Vũ đề cao đề xin ben cắt lời của trung tá Thượng.
"Được được được, Quyền tiểu thư, cô đừng tùy hứng nữa, để tôi tiết kiệm tâm tư một chút, cũng để tư lệnh tiết kiệm một chút, kỳ thật, nói trắng ra chỉ cần cô nhận sai với Cố tiểu thư, để cho Cố tiểu thư không ủy khuất, chẳng phải thiên hạ thái bình rồi sao. Nếu cô bị lão gia bắt được, tư lệnh cũng không cứu được cô." Trung tá Thượng không kiên nhẫn nói.
"Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta?" Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh.
"Bởi vì cô ấy có người giúp đỡ, còn cô thì có cái gì! Cho dù Cố tiểu thư sai, chỉ cần cô ấy cảm thấy ủy khuất, tự nhiên sẽ có người ra mặt dùm cô ấy, tôi cảm thấy tính tình của cô quá cứng rắn, chĩ sẽ làm cho người ta chán ghét, hãy mềm mại mộ tchút, cũng có thể để cho cuộc sống của mình tốt hơn một chút, phụ nữ phải biết làm nũng, cô chưa từng nghe sao?" Trung tá Thượng kích động trách cứ.
"Dùng xe." Giọng của Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Trung tá Thượng không để ý tới Hoắc Vi Vũ, tiếp tục chạy.
"Tôi nói dừng xe." Hoắc Vi Vũ quát.
Trung tá Thượng vẫn tiếp tục chạy.
Hoắc Vi Vũ mở cửa xe.
Trung tá Thượng thật sự sợ Hoắc Vi Vũ sẽ nhảy xuống, thắng gấp xe lại.
Hoắc Vi Vũ đi xuống xe, cũng không đóng cửa xe lại, rất nhanh chạy về phía trước.
Cô không thể khóc, không thể cảm thấy ủy khuất, trung tá Thượng nói cũng đúng, cô ngay cả tư cách uất ức cũng không có.
Những người chán ghét cô, cho dù cô tạm nhường nhịn vì lợi ích toàn cục vẫn sẽ bị chán ghét.
Hôm nay cô không có cái gì, dù có chỉ là tôn nghiêm và cốt khí tự cho là đúng.
Cốt khí của cô sẽ còn mãi, cho dù chết, cũng không thẹn với lương tâm, không thất vọng với chính mình.
Trung tá Thượng lái xe đi theo, nắm tay lái thật chặc.
Nếu tư lệnh biết, anh ta chọc giận Hoắc Vi Vũ xuống xe, anh khẳng điịnh sẽ chết chắc.
Ý của anh là muốn nói tốt giúp tư lệnh, tại sao lại biến thành như vậy?
Trung tá Thượng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, mở cửa sổ ra, nhỏ nhẹ nói: "Quyền tiểu thư, tôi sai rồi, lên xe đi mà."
Hoắc Vi Vũ trực tiếp đi về phía trước.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên ăn nói bậy bạ, cô không lên xe, tư lệnh sẽ trách cứ tôi đó, Quyền tiểu thư, xin cô thương xót." Trung tá Thượng bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn đường hẽm, ngõ rất nhỏ, không xe lái vào được.
Cô đi về phía ngõ hẽm.
Trung tá Thượng nóng nảy, anh ta biết Hoắc Vi Vũ thông minh cỡ nào, chạy kỹ thuật trốn càng là hạng nhất lưu.
Anh ta vội vàng xuống xe...
...