...
Quán bar xa hoa truỵ lạc, mê say có phần táo bạo linh hồn.
Trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt, âm thanh hỗn hợp của các nhạc cụ, tùng tùng tùng, từng cái, như muốn đánh lên trái tim.
Hoắc Vi Vũ đã uống ly rượu thứ năm.
Rất kỳ quái, đều muốn say, nhưng suy nghĩ lại rất rõ ràng.
Trong lòng rất đau nhức, từng chút từng chút một chảy xuôi theo dòng máu.
Từ Ngụy Ngạn Khang đến Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ, cô vì sao phải sống đau khổ như vậy, vĩnh viễn đều là người dự bị cho người khác!
Thật là khổ sở, thật muốn phát tiết, rất muốn điên cuồng tự do và không bị cản trở.
"Người đẹp, qua đây cùng chơi đi." Một người con trai đeo bông tai nói.
Hoắc Vi Vũ đỡ trán, rũ mắt xuống nhìn anh ta, khóe miệng nở nụ cười đầy quyến rũ, như là tinh linh lạc bước vào chốn trần gian, tản ra một cảm giác mị hoặc như thuốc phiện."Được."
Cô loạng choạng đi qua, ngồi vào chính giữa những người kia.
Lần lượt từng khuôn mặt xa lạ, nam, nữ, đẹp trai, gái đẹp, bọn họ vui đùa ầm ĩ, vây quanh cô nhưng vân có chút cố kỵ.
"Hút không?" không biết ai đưa cho Hoắc Vi Vũ một cuộn giấy trắng đang bóc khói.
Trong trường hợp này, bên trong là gì, cô rất rõ ràng.
Đều nói, độc, sẽ cho người lâng lâng, quên tất cả phiền não.
Khi cô sống không bằng chết, thì thuốc phiện, thoạt nhìn cũng không đáng sợ.
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận, để ngay trước mũi, hút vào.
Màu trắng bột phấn từ xoang mũi của cô đi vào, ánh mắt mê ly.
Cô dựa ở trên ghế sa lon, cảm giác tất cả đều yên tĩnh trở lại, lòng của cô cũng bình tĩnh lại, dường như thấy được những chuyện xa xưa như mới ngày hôm qua.
"Tiểu Vũ, con đã dành được vị trí đệ nhất cả năm học đây là quà mà ba tặng con, con thích không?"
"Tiểu Vũ, con đừng có chạy lung tung nữa, hôm nay là sinh nhật của con, ba đã nấu món ăn cho con ăn đó nha."
"Tiểu Vũ, con chính là bảo bối của ba, bảo bối, ba muốn sống một trăm tuổi, sống đến Tiểu Vũ con cũng già rồi, vẫn bên con."
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..."
Hoắc Vi Vũ cảm thấy tâm tình của mình rất đau đớn, một chút một chút như bị để vào trong cối xay thịt, đau không cách nào hô hấp, thân thể lạnh run rẩy.
"Người đẹp, đừng sợ, anh đưa em rời khỏi đây."
Hoắc Vi Vũ không biết được ai đỡ lên.
Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ.
"Lão đại, người phụ nữ này thật xinh đẹp, chơi thật tốt." Có người ồn ào nói.
Hoắc Vi Vũ bị đưa ra khỏi quán bar.
Suy nghĩ của cô càng ngày càng loạn.
Ba, Ngụy Ngạn Khang, Cố Cảo Đình, không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.
Từng người đều để lại một vết thương thật sâu trong lòng cô.
"Cổ Mẫn Tử, rốt cuộc tôi đã tìm được cậu." Duật Nghị từ trên xe bước xuống, chạy về phía cô.
"Tên kia, đừng xen việc của người khác." Người con trai kia đe dọa.
"Người cậu đang ôm là phụ nữ của tôi, cậu nói ai không cần xen vào việc của người khác." Duật Nghị trừng to mắt, không vui nói.
Người con trai kia nhìn mấy vệ sĩ cường tráng sau lưng Duật Nghị, biết rõ không thể trêu vào, đẩy Hoắc Vi Vũ lên người Duật Nghị, rồi chạy.
Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ hốt hoảng, kinh ngạc nói: "Cô hút thứ kia, thứ đó là chất gây nghiện đó."
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Duật Nghị, ngón tay đưa tới bên miệng, "Chỉ một chút, không việc gì đâu, sẽ không nghiện. ."
Cô nhìn lên bầu trời, khóe miệng có chút giơ lên, "Tôi đã nhìn thấy ba tôi rồi, ngay cả mơ ba tôi cũng không muốn, vừa rồi ông ấy nói chuyện với tôi rồi."
Duật Nghị nhìn cô thần chí không rõ, đỡ cô ngồi vào xe.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Cố Cảo Đình xuất hiện ở trước mắt, cô nhíu mày, mím môi, nắm đấm liên tiếp đánh vào trên ghế dựa, lẩm bẩm: "Tôi cho anh khi dễ tôi, cho anh lúc không cần lớn tiếng thì lớn tiếng, lúc cứng rắn lại không cứng rắn, giết chết anh, giết chết anh."
Duật Nghị ghét bỏ nhìn Hoắc Vi Vũ, khóe miệng co rút, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, vỗ vỗ bả vai vệ sĩ, như tên trộm nói: "Đưa cô ấy tới chỗ của Cố Cảo Đình."
...