...
Trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ẩm ướt, phòng bị nhìn tổng thống:
"Ông nói cho tôi biết những lời này là có ý gì?"
Tổng thống khôi phục lại như bình thường, khẽ nói:
"Cố Cảo Đình chuyển một cố tiền lớn từ tập đoàn V đầu tư vào một công ty, mua chính chứng khoán của một xưởng thép ở nước D. Mà nước D chính là guốc gia duy nhất có cổ phần để khống chế xưởng thép, nói cách khác, cái này la làm ăn phi pháp."
"Anh ta chuyển tiền cho nước B, bạn thân của tổng thống phu nhân, số tiền vượt qua 20 tỷ."
"Là tư lệnnh của nước tôi, thế mà lại chuyển nhiều tiền như vậy cho nước khác, không thông qua ban ngành liên quan, tự mình hành động, cô cảm thấy, cái này có tính là bán nước không, có tính là bán ích lợi của quốc gia không, có tính là thông đồng với nước B không?"
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp chút.
Lúc đầu, phiếu của các nước nhỏ là có thể mua, bán cho quốc gia khác cũng là chuyện thường, nhưng phải thông qua ban ngành liên quan công chính, ký tên, làm thủ tục, nếu tự mình xử lý, sẽ liên quan đến quyền lực của quốc gia, ích lợi quốc gia. Mà Cố Cảo Đình chuyển một số tiền quá lớn.
"Ông muốn làm gì?" Hoắc Vi Vũ trực tiếp hỏi.
"Cố Cảo Đình là nhân tài, tôi tin tưởng anh ta là anh hùng của quốc gia, và người dân cần anh hùng." Tổng thống bắt đầu vui vẻ lên.
"Đừng nói nhảm." Hoắc Vi Vũ vạch trần sự dối trá của ông.
"Tôi muốn cô trở thành thái tử phi." Tổng thống nói ra mục đích.
"Có rất nhiều người ưu tú hơn tôi, sao phải là tôi?" Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh đứng lên.
"Vương tử anh quốc William cưới dân thường làm hoàng hậu. Mễ Đức Nhĩ Đốn, hoàng thất cần cần ủng hộ, người dân chính là ủng hộ cao nhất, mà tôi thấy cô là nhân tuyển tốt nhất."
"Hoắc Vi Vũ, tình yêu là để cho hai phía trưởng thành, cuối cùng có thể ở cùng một chỗ hay không, cũng không quan trọng, tình yêu ép buộc, dùng danh nghĩa là tình yêu để trói buộc, làm đối phương ngày càng xấu đi, bị ép từ bỏ nhiều cơ hội, một người phụ thuộc vào một người khác, đây không phải tình yêu, là chiếm hữu."
"Cô muốn Cố Cảo Đình từ một anh hùng trở thành một người thân bại danh liệt sao?"
"Cô muốn anh ta bị vạn dân phỉ nhổ sao?"
"Cô không phải yêu anh ta, mà cô là người liên lụy đến anh ta." Tổng thống ý vị thâm trường nói ra.
"Nếu ông đã nắm được chứng cứ của anh ta, lấy qian hệ giữa ông với anh ta, sao lại không trực tiếp công khai, chắc ông rất chờ mong anh ta bị nhân dân phỉ nhổ sao." Hoắc Vi Vũ không hiểu, luôn cảm thấy tổng thống có âm mưu lớn hơn.
"Bởi vì tôi rất yêu dân chúng, một khi lật mặt với Cố Cảo Đình, nhất định anh ta sẽ tạo phản, nói không chừng cùng liên hợp với nước B, tôi không thể để chuyện như vậy xảy ra." Tổng thống đường hoàng nói.
Hoắc Vi Vũ ném tư liệu vào người tổng thống:
"Vậy ông bức tôi làm gì!"
"Chỉ cần cô trở thành thái tử phi, anh ta sẽ không tạo phản, không muốn cô bị tội danh thiên cổ." Tổng thống trầm ổn nói ra.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt nấm đấm, hận không thể tiến lên xé rách khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của ông.
Tổng thống vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã:
"Nếu như cô muốn anh ta trở thành người bại hoại, bị vạn dân phỉ nhổ, muốn anh mất trắng, cô cứ việc nói cho anh ta biết, khiến anh ta tự hủy diệt bản thân mình. Cũng như lần trước, tôi cảm thấy cô nói cho Cố Cảo Đình biết Lý trung tá là người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người. Một khi cô nói những gì đang xảy ra ở đây cho Cố Cảo Đình biết, tôi sẽ không cho các người cơ hội trở tay, liền công khai chứng cứ ra."
"Đừng làm chuyện khiến mình hối hận."
"Thứ bảy, nếu cô xuất hiện, liền sẽ trở thành thái tử phi, nếu cô không xuất hiện ở tiệc ăn mừng, tôi sẽ làm tiệc ăn mừng náy biến thành ngày tàn của Cố Cảo Đình."
...