...
: Em chết, tôi cũng không sống một mình.
Hoắc Vi Vũ vì tránh viên đạn, cô nhất định phải trang thủ thời gian, chỉ có thể trốn dưới ghế.
Nên không thấy tình huống bên ngoài như thế nào, dựa vào trực giác, đạp ga, chạy lung tung.
Duang, không biết xe đụng phải cái gì.
Đụng rất nặng.
Lực trùng kích quá mạnh.
Trán cô đụng vào thành xe, máu tươi chảy ra.
Đầu rất choáng, ánh mắt cũng mơ hồ, cảm giác hôn mê tràn ngập đến.
Tận lực duy trì tia thanh tỉnh cuối cùng, lái xe.
Xe hư.
Cô biết, không thể kéo dài thời gian cho bọn họ nữa, vội vàng nhìn nóc nhà.
Máy bay trực thăng đã bay lên.
Hoắc Vi Vũ nỡ nụ cười, khóe miệng, mằn mặn, nước mắt hỗn hợp với máu.
Cuối cùng, cô cũng thật sự cứu được anh.
Cố Cảo Đình, đời này, chúng ta thanh toán xong rồi...
*
Cố Cảo Đình chạy đến mái nhà, lên phi cơ, phi cơ vội vàng bay lên.
Anh nhìn phía dưới.
Đám người Tát Lạp vây quanh một chiếc xe.
"Người trong xe là ai?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo, nhướng mày, đôi mắt đen kịt ảm đạm thâm trầm.
Nếu không có người lái xe kia, bọn họ đoán chừng đều chết ở đây.
Trên máy bay, yên tĩnh an tĩnh bí hiểm.
Cố Cảo Đình quay đầu nhìn Tô Bồi Ân.
Tô Bồi Ân sắc mặt không tốt, âm thanh trầm thấp:
"Cô ta chết rất ý nghĩa."
"Cảo Đình, Bồi Ân, cảm ơn các người đã bảo vệ em, phần ân tình này, em nhất định sẽ ghi nhớ." Đan Địch Tư Lục Phỉ ôn nhu nói, hít mũi một cái, xoa một chút nước mắt trên mặt.
Cố Cảo Đình lạnh thấu xương nhìn mọi người trên máy bay.
Vương Đông lái phi cơ.
Đan Địch Tư Lục Phỉ, người hầu của cô ta, thị vệ, Tô Bồi Ân, quản gia.
Chỉ thiếu mỗi Hoắc Vi Vũ.
Trong lòng Cố Cảo Đình căng thẳng, co rút đau đớn, nghiêm khắc hỏi:
"Hoắc Vi Vũ đâu?"
Mọi người trầm mặc.
Cố Cảo Đình sắc bén nhìn quản gia:
"Không phải tôi bảo ông mang cô ta lên tầng cao nhất sao? Hiện tại người đâu?"
"Người lái xe, là cô ta." Tô Bồi Ân trầm giọng nói.
Trong mắt Cố Cảo Đình tràn ngập đau lòng, kinh hoàng nhìn phía dưới.
Thấy Tát Lạp luồn tay vào trong xe.
Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng.
Tất cả tám phát đạn.
Hoắc Vi Vũ chết rồi??????
Cố Cảo Đình ý thức được điểm này, giống như mất hết cả khí lực, đau lòng không thể tả.
Kiên cường như anh, cứng rắn như anh, bạc tình bạc nghĩa như anh, nước mắt từ từ chảy ra.
Cuối cùng anh cũng không bảo vệ tốt cô, anh cuối cùng cũng phụ bạc cô.
Cô cứ oanh oanh liệt liệt chết như vậy, vì bảo vệ anh.
Cô chết rồi, anh sống còn ý nghĩa gì.
Đời này cô quá mức cô đơn, quá mức quật cường, quá mức tùy hứng.
Nếu như cô có thể sống sót, anh tình nguyện cho cô tùy hứng, tình nguyện cưng chiều cô.
Anh không muốn kiêu ngạo nữa.
Cái gì anh cũng nghe cô, làm theo lời cô, sũng ái cô.
Cô muốn làm gì, thì làm cái đó.
Anh sẽ ở sau bảo hộ cho cô.
Bây giờ, cô chết rồi.
Dưới hoàng tuyền, chí ít cũng phải có anh bồi.
Mặc kệ cô có nguyện ý hay không, anh đều muốn bồi.
Còn sống, bọn họ không thể cùng một chỗ, chết có thể cùng đi.
Cố Cảo Đình không chút do dự nhảy ra ngoài.
Tô Bồi Ân giữ chặt tay anh, quát:
"Anh có điên hay không, nhảy xuống anh liền chết, cô ta không phải là hi sinh vô nghĩa sao, anh làm gì vậy? Anh đây là muốn cô ta chết không nhắm mắt sao?"
"Cút." Cố Cảo Đình gào thét, như dã thú, trong mắt đỏ hồng không chút lý trí.
...