...
"Tôi không muốn biết." Hoắc Vi Vũ nhấm phím thang máy.
Cố Kiều Tuyết đặt tay lên cửa, cười lạnh một tiếng, xem thường nói: "Hoắc Vi Vũ, cô cho rằng cô vĩ đại lắm hả, chẳng qua cô là một tiểu nhân âm hiểm hãm hại bạn tốt. Thường Yến bởi vì mật báo cho cô, mới bị tôi hủy dung."
"Cho nên?" Hai tay Hoắc Vi Vũ ôm ngực, trong mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, "Cô đang đến chỗ tôi tranh công hả, hay là khoe khoang công lao to lớn của cô?"
Cố Kiều Tuyết tức giận, cắn răng, hung tợn nói: "Tôi là tới nhìn mặt người dạ thú như cô, ngay cả khi hãm hại bạn tốt cũng có thể như đúng tình hợp lý."
"Vậy cô đã nhìn rõ ràng, có thể buông tay ra rồi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói .
"Hoắc Vi Vũ, cô cho rằng cô chứng minh mình trong sạch rồi, anh của tôi sẽ muốn cô sao, cô quả thật si tâm vọng tưởng, anh của tôi ghét nhất là người phụ nữ hai mặt rắn rết như cô." Cố Kiều Tuyết mắng.
Hoắc Vi Vũ lùi về sau hai bước, dưa vào trên thang máy, lẳng lặng nhìn vẻ mặt thẹn quá hoá giận của Cố Kiều Tuyết.
Lúc cô buông tha Thường Yến, bọn họ nói cô già mòm cãi láo.
Lúc cô không buông tha Thường Yến, bọn họ lại nói cô âm hiểm.
Mặc kệ cô làm cái gì, nói cái gì, cũng sẽ bị người nói.
Như vậy, cô làm gì cô ta mới cảm thấy đúng đây.
"Nói xong rồi hả?" Khóe miệng Hoắc Vi Vũ cong lên, vô cùng quyến rũ, mang theo khinh thường.
Cố Kiều Tuyết không có cách nào đả kích Hoắc Vi Vũ, cô ta nắm chặt quả đấm.
"Tích tích tích."
Bởi vì thời gian dài thang máy không có khép cửa lại, thang máy kháng nghị kêu lên.
Ầm ĩ làm cho Cố Kiều Tuyết bực bội.
Cô ta buông tay ra, trong đầu lóe lên ánh sáng, hất cằm lên, vênh váo tự đắc nói: "Hoắc Vi Vũ, tôi lại mang thai. Đứa bé là của A Khang."
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn cửa thang máy đóng lại, lông mi thật dài che đôi mắt đen tối.
Trong đầu phác họa ra một bức hình.
Có ba, có mẹ, nắm tay đứa bé đáng yêu, một hình ảnh ấm áp.
Ngụy Ngạn Khang đã từng phác họa một bức hình cho tương lai của họ.
Anh ta dẫn theo cô, còn có con của bọn họ, muốn cùng đi biển Aegean nhìn mặt trời mọc, biển hoa mọc đầy ở khắp Lavender, hưởng thụ tình yêu, tình thân.
Bây giờ nghĩ lại, hứa hẹn đó đã trở thành sự châm chọc thật tàn nhẫn.
Đinh một tiếng, đã đến lầu 12.
Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, đi ra ngoài, thấy được đồng nghiệp trước kia của mình.
"Tiểu Ba, quản lý Tằng có ở đây không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Quản lý Hoắc." Trong mắt Tiểu Ba vui vẻ khi gặp lại bạn cũ, "Quản lý Tằng có ở đây, tôi dẫn chị đi.”
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ khách khí nói.
"Quản lý Hoắc, chị thật tàn nhẫn, vứt bỏ chúng tôi rồi đi, mấy đồng nghiệp văn phòng đều rất nhớ chị, bữa nào đi họp mặt nha." Tiểu Ba vui vẻ nói.
Hoắc Vi Vũ bắt đầu từ lúc tốt nghiệp, thì vào làm ở Cố gia, theo chân bọn họ cũng có mấy năm tình cảm.
Nếu không phải Ngụy Ngạn Khang và Cố Kiều Tuyết, cô còn cho rằng mình sẽ ở chỗ này làm việc cả đời đấy.
"Được." Hoắc Vi Vũ khách khí nói một tiếng, đi theo Tiểu Ba vào văn phòng của quản lý Tằng.
Quản lý Tằng không có ở đây, chỉ có phụ tá của anh ta.
"Quản lý Hoắc, quản lý Tằng có việc đi rồi, anh ta kêu cô đến Sơn Trang, đây là địa chỉ." Trợ lý đưa tấm thiệp trên tay cho Hoắc Vi Vũ.
"Không phải vừa rồi còn ở đây sao?" Tiểu Ba không hiểu nói.
"Nói là đi đến Sơn Trang có việc gấp, về hạng mục công ty giải trí Kình Thiên, cho nên kêu quản lý Hoắc đến đó." Trợ lý giải thích nói.
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận tấm giấy trong tay anh ta, "Tôi đã biết, cám ơn."
...