Chương 202: Có cái gì mà cười


...


Có điều, không thể nào là Cố Cảo Đình đâu.
Cố Cảo Đình không có khả năng giúp cô mà không giúp em gái anh ấy.
"Ngài cười cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.
Cố Cảo Đình lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt rất kém.
Có phải động một chút là cô lại mời người ta ăn cơm không?.
Anh không phải người duy nhất, cũng không là người thứ nhất, càng sẽ không phải là người cuối cùng.
Ánh mắt của anh lại lạnh lùng thêm một chút, trong lòng vô cùng bực bội, ra lệnh: "Đuổi cô ta ra ngoài."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Quản lý quán bar nhận được mệnh lệnh, bước lên nói: "Người đẹp, mời."
Hoắc Vi Vũ lúng túng xoay người, có chút khó hiểu.
Anh ta cảm thấy cô mời anh ta ăn mì quá khó coi sao?
Cố Cảo Đình nhìn bóng lưng của cô sắp biến mất ở cửa ra vào, trong mắt phức tạp, nhíu mày, trước một bước khi cô sắp bước ra khỏi cánh cửa, anh nói : "Đợi chút."
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, thấy mình trong gương.
"Bây giờ làm đi, đúng lúc tôi đang đói bụng." Cố Cảo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Tính cách của V tiên sinh là âm tình bất định.
Cô nhớ tới Cố Cảo Đình không thích chua, hỏi: "Anh có ăn chua không?"
"Nấu món cô thích." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Vậy có ăn kiêng gì không?" Hoắc Vi Vũ lại hỏi.
Cố Cảo Đình trầm mặc nhìn cô chằm chằm.
Hoắc Vi Vũ nhớ anh ta nói hãy nấu món cô thích, hẳn là không có ăn kiêng.
Hoắc Vi Vũ đi theo quản lý quán bar đến phòng bếp.
Cố Kiều Tuyết và mấy người bạn của cô trốn ở chỗ góc cua hâm mộ nhìn cô.
" Hoắc Vi Vũ này thật đúng là có vận khí tốt, vậy mà có thể có được ưu ái của tổng giám đốc V thị." Quán Quán hâm mộ nói.
"Có vận khí tốt gì chứ, hạng người như cô ta chỉ có thể cởi sạch nằm chờ sẵn thôi, chỉ lấy cơ thể ỏng ẹo nằm sấp lên người ông già nào đó thôi." Cố Kiều Tuyết ngoan độc nói.
"Sao cô biết là ông già?" Quán Quán hỏi.
"Mẹ của tôi nói." Cố Kiều Tuyết bực bội nói.
Mọi người nghe nói V tiên sinh là một ông già, cũng không cảm thấy ghen tỵ gì mấy.
"Nếu không..." Trong mắt Quán Quán hiện lên ánh sáng hung ác nham hiểm, "Tiểu Tuyết, tôi có một loại thuốc kích thích, chúng ta tiêm vào người cô ta, cô ta sẽ giống như chó cái mà đi khắp nơi cầu xin. Cả đêm mấy chục lần cũng không thể thỏa mản cô ta đâu."
Cố Kiều Tuyết có chút động tâm.
Nhưng lần trước cô ta bắt cóc Hoắc Vi Vũ, làm cho Hoắc Vi Vũ có cơ hội yêu cầu gả cho anh của cô.
Thật vất vả anh hai mới bỏ được Hoắc Vi Vũ.
Lần này nếu cô ta tiêm thuốc cho Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ lại có cơ hội gả cho anhh cô ta nữa thì sao?
"Chuyện này tôi không biết, mấy người cũng đừng nhấc lên quan hệ với tôi, tôi không liên quan gì cả, tôi uống rượu say, tôi đi về trước đây, ngày mai còn phải kết hôn." Cố Kiều Tuyết đi về phía thang máy.
Hai người bạn của Cố Kiều Tuyết nhìn nhau, hỏi Cố Kiều Tuyết: "Chừng nào anh của cô lại tới rước cô?"
"Anh của tôi sẽ không tới rước tôi, cùng lắm thì anh ấy sẽ kêu cấp dưới tới rước tôi." Cố Kiều Tuyết trả lời, nhấn phím lầu dưới thang máy.
Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, cô ta nhìn về phía bạn của mình, hỏi: "Cô vừa cầm điện thoại của tôi là điện cho anhh hai tôi rồi hả?"
"Tôi không có, tôi không có." Bạn của Cố Kiều Tuyết lập tức chối bỏ nói.
Khóe miệng Cố Kiều Tuyết giật giật, ý vị thâm trường nói: "Ngày mai trong hôn lễ khẳng định có thể nhìn thấy anh tôi, nói không chừng nếu tâm tình của tôi tốt, thì có thể nói mấy câu giúp cô."
"Thật vậy sao?" Quán Quán là người đầu tiên nhảy nhót.
"Tôi đã nói với mấy người rồi, đừng đụng vào Hoắc Vi Vũ." Cố Kiều Tuyết nói xong, đi vào thang máy.
"Hôm nay chúng ta cùng nhau chỉnh chết Hoắc Vi Vũ." Quán Quán nói với hai người bạn khác.
"Tiểu Tuyết không phải đã nói, đừng đụng vào Hoắc Vi Vũ sao?”
"Tiểu Tuyết chỉ nói mát thôi, mấy người có muốn được nói chuyện với Cố Cảo Đình không?" Quán Quán hỏi.
"Muốn." Hai nữ hài kia đồng thời nói.
"Muốn thì chuẩn bị làm việc đi."


...