...
Hoắc Vi Vũ sợ hãi anh âm trầm như vậy, dường như muốn ăn thịt người.
Lâm Thừa Ân chết rồi, cô nói sao với dì Lâm đây!
Anh ta vì giúp cô mới xảy ra tai nạn.
"Anh thả tôi xuống, tôi gọi 112." Hoắc Vi Vũ không lại cầu xin anh.
"Đợi cô gọi cho 112, bọn họ báo cáo, sắp xếp xe tới đây, Lâm Thừa Ân sớm chết rồi." giọng của Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
"Vậy phải làm thế nào? Cũng không thể nhìn anh ấy chết đi mà không làm gì, anh thả tôi xuống!" Hoắc Vi Vũ lớn tiếng quát.
Cố Cảo Đình mím môi, vẻ mặt lo lắng giống như bão tố sắp đến.
Anh không nói gì, thả cô xuống, xoay người, chạy đi, biến mất trong bóng đêm.
Hoắc Vi Vũ muốn lấy điện thoại gọi 112, mới chạy được hai bước, trong dạ dày cô lại một trận quay cuồng.
Cô vốn không có ăn gì, bây giờ ói ra toàn là nước.
Đầu choáng váng, tứ chi vô lực, kiên trì đi tới.
Cố Cảo Đình cõng Lâm Thừa Ân trên lưng đã chạy tới.
Nhìn cô quan tâm Lâm Thừa Ân như vậy, đến cơ thể của mình cũng không để ý.
Lòng anh đau như đao cắt, sau khi ném túi xách cho cô, đôi mắt cũng không liếc nhìn cô một cái, lạnh như băng nói: "Ở đây chờ tôi."
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Cảo Đình, anh nhanh chóng chạy đi.
Anh có thể cứu Thừa Ân, cô liền an tâm.
Cô muốn tìm xem xunh qunah đây có taxi hay không, gần nhất, cách cô ở đây cũng có 10 km.
Đúng lúc có một chiếc xe màu đen chạy qua.
Hoắc Vi Vũ lập tức giơ tay lên đón xe.
Một chiếc xe màu đen ngừng lại ở trước mặt cô.
Người đàn ông trung niên quay kiếng xe xuống, hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
"Phiền chú đưa tôi tới bệnh viện gần nhất." Hoắc Vi Vũ vội vàng nói.
"Lên xe đi" người đàn ông trung niên nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm vào đường cái, tìm kiếm bóng dáng của Cố Cảo Đình.
Xe vừa chuyển qua khúc cua, đã đến bệnh viện.
Hoắc Vi Vũ thấy Cố Cảo Đình đứng ở cửa bệnh viện.
"Cảm ơn chú, tài xế." Cô không thể chờ đợi được từ trên xe bước xuống.
Y tá và bảo vệ đang lấy cáng cứu thương đến đẩy Lâm Thừa Ân vào bệnh viện.
Nhưng có thể do động tác quá mạnh, kéo đến miệng vết thương của Thừa Ân.
Anh ta phun một ngụm máu, cơ thể co quắp mấy cái, liền không nhúc nhích.
"Người bệnh đã lên cơn sốc, lập tức đưa đi phòng cấp cứu nhanh." Y tá vội vàng nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, chân giống như mọc rể, cứng ngắc đúng đó.
Thừa Ân lên cơn sốc rồi sao?
Nếu Thừa Ân chết rồi, cô nên làm gì bây giờ?
Trong sáu an hem, cô và Thừa Ân có quan hệ tốt nhất, cũng trò chuyện với nhau rất nhiều.
Nước mắt, bất tri bất giác từ khóe mắt chảy ra.
Cằm của cô bị Cố Cảo Đình nâng lên.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ bừng của cô, ánh mắt sắc bén chất vấn: "Cô đang khóc vì ai? Cô đau lòng vì anh hả?"
"Tại sao anh lại đuổi theo tới đây, nếu anh không đuổi theo tới đây, Thừa Ân cũng sẽ không xảy ra chuyện." Hoắc Vi Vũ khóc nói.
"Cho nên cô đang trách tôi sao?" Cố Cảo Đình sắc bén hỏi.
"Tôi và anh không có khả năng, vì sao anh nghe không hiểu hả, hết một tới hai ,hết hai tới ba, bây giờ tôi tình nguyện nằm ở phòng cấp cứu bất cứ lúc nào cũng sẽ chết! Cũng tốt hơn áy náy sống không bằng chết!" Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh nói.
Cố Cảo Đình buông cằm của cô, "Yên tâm, nếu như cậu ta có chuyện, tôi đền mạng cho cậu ta, bây giờ cô đủ hài lòng chưa?"
"Tôi không cảm thấy hài lòng, tôi không hy vọng anh ấy có chuyện, tôi cũng không cần anh đền mạng, tôi chỉ xin anh, đừng lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi, trong lòng anh có ai, anh tới tìm người đó đi!" Hoắc Vi Vũ quát.
Bàn tay của Cố Cảo Đình đè nặng phần gáy của cô, trong mắt đỏ bừng như máu, chất vấn: "Cô cho rằng trong lòng tôi có ai hả?"
...