...
: Thà rằng thương tổn tới mình, cũng không để em bị thương.
Hai người anh một chân, tôi một chân, ai cũng không yếu thế.
"Đừng đánh nữa." Hoắc Vi Vũ hô.
Cố Cảo Đình quét mắt nhìn cô.
Tô Bồi Ân nhân thời cơ, kiềm chế Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình phản lại.
Hai người ai cũng không thể động đậy.
Mặt đối mặt, tia lửa văng khắp nơi, phảng phất trong nháy mắt liền sẽ nổ tung.
Hoắc Vi Vũ tiến lên, vọt tới bên cạnh Tô Bồi Ân, nói với Cố Cảo Đình:
"Tô tổng không phải người của tổng thống, anh ta là bạn của Duật Nghị, hôm nay chúng tôi đến đầu tư, Cố tư lệnh không nên hiểu lầm."
Cố cảo Đình nhìn chòng chọc Hoắc Vi Vũ, trong mắt ảm đạm, giống như hồ băng, hiện lên một vết nứt, trầm giọng nói:
"Em giúp anh ta?"
Hoắc Vi Vũ dừng chút, sắc mặt ngưng trọng:
"Tôi chỉ nói sự thật, tư lệnh, ngài là người làm việc quốc gia đại sự, chúng tôi chỉ là thương nhân, mọi người nước giếng không phạm nước sông, ngài cần gì phải làm khó chúng tôi?"
Cố Cảo Đình tăng thêm lực, cắn chặt răng.
Cô một câu tư lệnh, một câu chúng ta, một câu nước giếng không phạm nước sông, đã phân chia cục diện rạch ròi rõ ràng.
"Đi đi." Cố Cảo Đình lạnh lẽo nói, trong mắt bắn ra sát khí.
Anh buông tay ra, đánh xuống mặt Tô Bồi Ân.
Tô Bồi Ân bất ngờ, né không kịp, chỉ trơ mắt nhìn nấm đấm của anh ta.
Hoắc Vi Vũ chắn trước mặt Tô Bồi Ân.
Cố Cảo Đình giật mình, vội thu tay lại.
Tốc độ quá nhanh, lực quán tính quá mạnh, anh bị phản phệ.
Quay người 40 độ.
Anh đứng nghiêm xa hai mét.
Đồng tử co lại như chim ưng, không bình tĩnh nhìn cô.
Cô thế mà, vì đàn ông khác, đối ngịch với anh.
Tốt, rất tốt.
Trận này, vốn chỉ có mình anh đánh.
Anh đã quyết tâm đẩy cô ra ngoài, cô liền rời khỏi thế giới của anh.
Anh bảo vệ cô chu toàn, cho dù tổn thương, anh cũng chịu.
Anh mắt Cố Cảo Đình lạnh băng như tuyết.
Không có nhiệt độ, không có tình cảm, chỉ còn hờ hững cùng cô tịch.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ co rút đau đớn.
Cô muốn giải thích.
Nhưng lời đến miệng thì nghẹn lại.
Anh đã không quan tâm, căm hận, đã chán ghét.
Cô lại giải thích, ngược lại lộ ra dối trá, chỉ có thể nắm chặt tay, nhìn anh lạnh lùng xoay người.
Dần dần đi xa.
Đan Địch Tư Lục Phỉ cũng chạy theo anh.
Tô Bồi Ân nhìn thân thể Hoắc Vi Vũ, nhíu mày, lo lắng quát lớn:
"Cô có điên hay không, nếu không phải Cố Cảo Đình kịp thời thu tay lại, mặt cô sẽ bị hủy, có phải cô cảm thấy mình chưa đủ xấu hay không."
"Tô Bồi Ân, đừng trở thành kẻ thù của Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ mỡ miệng yêu cầu.
Tô Bồi Ân dừng một chút, đôi mắt trầm xuống:
"Cho nên, vừa rồi cô cản thay tôi là vì sợ Cố Cảo Đình đắc tội tôi?"
"Các anh nước giếng không phạm nước sông."
Tô Bồi Ân hiểu rõ.
"Hoắc Vi Vũ, cô biết không, cô thật không biết đối nhân xử thế."
"Thông qua chuyện này, cô vốn có thể đạt được niềm vui của tôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô đắc tội cả Cố Cảo Đình và tôi. Cô phải nên học theo Đan Địch Tư Lục Phỉ kìa."
"Cô ta thiếu thực tình cùng bá lực, nhưng mà, làm người khác không tìm được sơ hở. Lời nói hành động, đều làm cho người khác vui vẻ, không phiền hà. Còn kiểu phụ nữ như cô, nhất định sẽ gặp nhiều ủy khuất." Tô Bồi Ân có chút tức giận nói ra, lắc lắc tay, đi qua Hoắc Vi Vũ, lên phòng.
...