...
"Như vậy, Dì Lâm, một lát con đi ra ngoài trước, dì đừng để cho Thừa Ân vào cửa, nói con nằm ở trong phòng nghỉ ngơi, được không?" Hoắc Vi Vũ khẩn trương hỏi.
Dì Lâm giơ một thủ thế OK với cô, "Yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Trong mắt Hoắc Vi Vũ chua xót lại ẩm ướt, ý vị thâm trường nói: "Xin lỗi, dì Lâm."
Cô nghẹn ngào một chút, "Để dì phải nói dối, xin lỗi, con xin lỗi."
"A ơ, có gì đâu, con khóc làm gì, dì Lâm thật vui, chỉ cần hai con có thể tốt, có thể hạnh phúc, thì để cho bộ xương già này làm cái gì dì cũng nguyện ý hết." Dì Lâm trấn an nói.
"Xin lỗi, con xin lỗi." Hoắc Vi Vũ lau nước mắt, quay mặt đi, không muốn để cho người khác thấy mình khóc, miễn cho bị hoài nghi.
Chỉ chốc lát, Lâm Thừa Ân cầm tiền đã trở về.
Anh ta nhìn Hoắc Vi Vũ yên tĩnh ngồi ở trên giường bệnh, ăn cơm trưa, anh đặt tiền ở trên tủ đầu giường.
"Buổi chiều anh ở lại với em, nếu như không có việc gì, sáng mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
"Con ở lại làm gì, con là đàn ông ở lại rất bất tiện, xem mẹ là người chết ah." Dì Lâm xen vào nói.
"Hôm qua mẹ đã thức cả đêm." Thừa Ân uyển chuyển cự tuyệt nói.
"Mẹ càng già càng dẻo dai có được không? Được rồi, con về lấy giúp mẹ mấy bộ quần áo đi." Dì Lâm đẩy Lâm Thừa Ân ra cửa.
Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ, xoay người, rời khỏi.
Dì Lâm nhìn con của mình rời đi, cầm chìa khóa đưa cho Hoắc Vi Vũ, vừa cười vừa nói: "Con lấy xe của dì đi, dì Lâm chúc ngươi mã đáo thành công(*dịch nôm có nghĩa là “ngựa về ắt sẽ thành công” hay “có ngựa ắt sẽ thành công”. Ý nghĩa của câu chúc trên gắn liền với những lý giải như sau: Xưa kia, ngựa là phương tiện đi lại thuận lợi nhất vì ngựa chạy nhanh, sức bền, thông minh, trung thành), dì cũng có một người con dâu tốt rồi."
Hoắc Vi Vũ thật xin lỗi, cảm giác áy náy trái tim càng đau.
Cô đưa tay, ôm lấy dì Lâm, ý vị thâm trường: " Dì Lâm, sau này con sẽ báo đáp và hiếu thuận dì hơn."
"Tốt, tốt, Tiểu Vũ có thể vừa ý Thừa Ân, cũng đã báo đáp với dì rồi." Dì Lâm vui vẻ vỗ lưng Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ rất nhanh xoay mặt, chạy về phía thang máy.
Không đành lòng, lại quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười yêu thương dịu dàng của dì Lâm.
Cô bước lên xe, trực tiếp lái xe đi bờ biển.
Cô không thể cầm vòng cổ ở trên tay, nếu không nước B nhận được vòng cổ, càng không khả năng thả Cố Cảo Đình.
Cô chỉ có thể một mình rời đi, lấy mình làm con tin, đổi với Cố Cảo Đình.
Có lẽ, sau này cô không còn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng ít nhất, cô có thể yên tâm thoải mái.
Trên đường, Hoắc Vi Vũ ném bỏ điện thoại của mình, xe phía sau cán nát điện thoại rồi.
Cô không thể để cho Thừa Ân thông qua điện thoại tìm được tín hiệu của cô.
Đã đến bờ biển, Hoắc Vi Vũ tìm thuyền đánh cá đang rời bến của một nhà, cho nhà đò 10 vạn, để cho ông đưa cô tới gần hải vực vùng biển nước B.
Đến đó, cô thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi qua cũng được.
Hai nước giao phong, gió thổi cỏ cây lay động cũng có thể khiến cho người ta chú ý.
Cô bị bắt, có thể tới đó gặp hải quân, có thể đàm phán với lãnh đạo nước B.
*
Nhà Tổng Thống
"Cái gì, Hoắc Vi Vũ đã ngồi thuyền đánh cá rời bến!" Tổng thống rất khiếp sợ.
"Tổng thống, vậy cô ta có khả năng không có vòng cổ? Chẳng qua một lòng muốn chết cùng Cố Cảo Đình .” Quản gia Tắng không hiểu.
"Người phụ nữ kia không có ngu xuẩn như vậy, nếu trên tay cô ta có vòng cổ, không tin tưởng quốc gia, muốn tự mình đi đàm phán thì sao? Vậy thì Cố Cảo Đình có thể được thả ra!" Tổng thống ý thức được có khả năng này, trong mắt hiện lên khủng hoảng, lập tức ra lệnh: "Cố ý nói tin tức này với Lâm Thừa Ân, lại để cho hắn đi ngăn cản."
"Vâng." Quản gia Tắng vuốt cằm nói.
Điện thoại Tổng thống vang lên, ông nhìn là tay trong của ông ở nước B, lập tức nghe máy.
Nghe xong, vẻ mặt tổng thống trắng bệch, co quắp ngồi ở trên mặt ghế, không thể tin nổi nói: "Làm sao có thể? Sao có thể như vậy."
...