...
"Anh còn chưa nói cho công ty đó bao nhiêu cỗ phần a?" Hoắc Vi Vũ tương đối hiếu kỳ.
"Số 0. Vì anh cứu ông ta, ông ta cũng phá sản, còn dám đòi cổ phần sao?"
Hoắc Vi Vũ bội phục Cố Cảo Đình.
Ngoại trừ là một quân gia xuất sắc, anh còn là một thương gia kiệt xuất.
"Anh không hiễu ý của em, em nói là, em không biết gì về công ty này cả, lại càng không biết làm gì sau đó." Hoắc Vi Vũ ảm đạm nói.
Cô nhét hết tất cả tư liệu vào túi.
"Có rất nhiều phòng thương nghiệp, em có thể tham gia, có rất nhiều tin tức, tiếp xúc được nhiều người, cái gì chưa hiểu cũng hiểu rõ hơn, anh hỏi bạn của anh, xem ở đâu có phòng, đến lúc đó giúp em an bài." Cố Cảo Đình ôn nhu nói.
Trên thực tế, anh tình nguyện giúp cô làm một công ty thật lớn, cũng không hy vọng cô làm nhân viên của Tô Bồi Ân.
Tốt nhất, bọn họ không nên gặp nhau.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, nghiêm túc nói:
"Một trăm triệu, coi như em mượn anh, chờ em kiếm được tiền, sẽ trả cho anh cả gốc lẩn lãi."
Cố Cảo Đình cười một tiếng, ôm eo cô, ý vị thâm trường nói ra:
"Cho em mượn, cho đến bây giờ đều không có ý muốn đòi lại. Nếu như em muốn trả, thì hiểu nên làm gì a."
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ rũ xuống, lông mi như cánh quạt che mất dao động trong mắt.
Cô cầm của anh năm trăm triệu.
Tuy nói cô kiếm được tiền, trên thực tế, đều là công lao của anh hỗ trợ.
Trong lòng cô rất rõ ràng.
Thời gian, muốn qua vui vẻ, xoắn xuýt với những chuyện này, cũng không có ý nghĩa gì.
Hoắc Vi Vũ nghĩ thông suốt, nhìn Cố Cảo Đình, yêu dã nhếch miệng:
"Giờ làm được gì, không phải sắp đi sao?"
"Làm gì?" Cố Cảo Đình nhất thời không nghe được.
Hoắc Vi Vũ hôn lên môi anh, một chút, một chút, lại một chút.
Cô chậm rãi dời xuống, đến yết hầu của anh, quấn quanh lấy.
Anh biết, cô có ý gì chưa?
Tiểu yêu tinh này.
Anh liền nâng cằm cô lên, hôn lại cô, bàn tay dọc theo đường cong duyên dáng của cô, đến chính giữa.
Kỹ xảo của anh quá tốt.
Tầm mắt của cô có chút hoảng hốt.
Lại có chút sợ hãi, lui về sau chút, ánh mắt mông lung.
Anh điểm một cái vào mũi của cô, nhắc nhở:
" Chuyên tâm một chút."
Cô không dám quá chuyên tâm, sợ sa vào mị lực của anh, không kềm chế được...
Điện thoại di động vang lên.
"Đợi chút." Cô mở di động ra, thấy là Tô Bồi Ân, không muốn tiếp.
"Ai vậy?" Cố Cảo Đình hỏi, ánh mắt nhìn vào điện thoại của cô, trong mắt thâm trầm:
"Tiếp đi, cho anh ta biết chúng ta đang làm gì, để cho anh ta biết khó mà lui."
Anh hôn lên cổ của cô.
Hoắc Vi Vũ đẩy anh ra:
"Không nên trực tiếp như vậy."
"Vậy cúp máy." Anh tiếp tục lại gần cô.
Hương vị nam tính mãnh liệt đến gần, mang theo nhiệt lượng, làm cô rung động.
Dù sao đều như vậy rồi.
Trốn tránh cũng trốn tránh không được.
Vậy thì làm đi.
Hoắc Vi Vũ cúp máy, quay đầu, hôn anh, đầu lưỡi tiến vào miệng của anh.
Anh thuận thế hấp thu mùi thơm của cô.
Bàn tay lưu loát cởi áo, ngã xuống giường, từ từ đến.
Chậm như vậy, thật là không dễ chịu.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, thúc giục nói:
"Nhanh lên chút."
Cô cuốn lấy eo của anh, rút ngắn khoảng cách.
Anh cam tâm tình nguyện bị cô nuốt vào.
Lưng cô thẳng lên, nắm chặt tay, trong mắt đều là sương mù, hốt hoảng, giống như ngồi trên con thuyền nhỏ, chập chùng lên xuống, dao động một lần lại một lần.
Tình thâm sâu, đêm dài đằng đẵng, cuộc yêu kéo dài...
...