...
Hoắc Vi Vũ không thích bị anh bá đạo chiếm giữ.
Cô càng không thích bị anh an bài vận mệnh của mình.
Cô không khuất phục trừng mắt nhìn Cố Cảo Đình.
Ánh mắt của anh lại mềm mại đi mấy phần, biểu cảm có chút quái dị:
"Muốn làm việc tôi không phản đối, tôi tin tưởng cô có năng lực phân biệt công việc đó có hợp với cô không, nếu không muốn thì đừng làm, tôi có thể nuôi cô."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên, đôi mắt rủ xuống, quay mặt sang chỗ khác, bĩu môi thấp giọng nói:
"Cho tôi làm việc mà không cho tôi mở gian phòng này, anh không cảm thấy lời nói của anh rất mâu thuẫn sao?"
"Nếu cô không làm, tôi sẽ không hạn chế tự do của cô, cô có thể làm bất cứ chuyện gì cô muốn làm." Cố Cảo Đình nhíu mày, xem kỹ sắc mặt của cô.
Hoắc Vi Vũ không cho anh nhìn kỹ, xoay nghiêng người, cái ót đối diện với anh: "Tôi mệt mỏi."
"Nghỉ ngơi thật tốt." Cố Cảo Đình đắp chăn cho cô.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, có thể cảm giác được khí tức mãnh liệt của anh.
Cô không nghĩ tới anh sẽ đắp chăn cho cô, trong ấn tượng, người đàn ông duy nhất đắp chăn cho cô là ba ba của cô.
Trong lòng cô có chút khác thường, không diễn tả được là cảm giác gì.
Cố Cảo Đình giúp cô tắt đèn, đi ra ngoài.
Thượng trung tá đứng ở cửa ra vào.
"Lập tức đi điều tra, là ai đánh cô ấy, bất kể là ai, giam hắn vào ngục cho tôi." Cố Cảo Đình ra lệnh, trong mắt âm lãnh.
Thượng trung tá lộ vẻ khó xử, lo lắng hỏi:
"Nếu như là lão phu nhân và tiểu thư làm thì sao?"
Cố Cảo Đình lạnh lùng liếc Thượng trung tá, sắc bén thêm mấy phần:
"Điều tra ra rồi à?"
Thượng trung tá cúi đầu, báo cáo:
"Trưa hôm qua Hoắc lão gia đi đến chỗ lão phu nhân từ phu nhân, có chút xung đột, Hoắc lão gia cầm gậy đánh phu nhân, từ chiều hôm đó phu nhân đổi tên từ Hoắc Vi Vũ thành Quyền Vi Vũ, nhưng thuộc hạ nghĩ, nếu không phải lão phu nhân dung túng, Hoắc lão gia làm sao dám tổn thương phu nhân."
"Đã biết." Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn về phía trước.
Anh gọi cho bộ phận nhân sự của Cố thị, phân phó nói:
"Ngày mai bắt đầu thông báo tuyển dụng hai vị CEO, trong vòng một tuần, tôi muốn nhân viên đến đông đủ."
Bộ phận nhân sự có chút giật mình: "Không phải CEO của Cố thị là Thái tổng sao?"
"Bắt đầu từ ngày mai, bà ta bị khai trừ, mặt khác, đưa Cố Kiều Tuyết sang bộ phận khác, làm quản lí chi nhánh, nếu như cô ta không đồng ý, liền cho về nhà nghỉ ngơi." Cố Cảo Đình ra lệnh, nói xong, cúp điện thoại.
Không cho bộ phận bộ nhân sự lựa chọn, đây cũng như thánh chỉ.
"Cái kia, Lâm Thừa Ân xử lý thế nào?" Thượng trung tá hỏi.
Cố Cảo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ bên trong, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sâu thêm mấy phần:
"Thả anh ta đi, theo dõi anh ta 24/24, tôi không hi vọng anh ta tiếp xúc với vợ của tôi."
"Vâng." Thượng trung tá lĩnh mệnh:
"Có cần theo dõi phu nhân không?"
"Anh cảm thấy thế nào?" Cố Cảo đình hơi bối rối hỏi.
"Khẳng định phu nhân sẽ tức giận." Thượng trung tá không có trực tiếp trả lời.
"Ừm." Cố Cảo Đình lên tiếng, đẩy cửa ra, tiến vào phòng Quyền Vi Vũ.
Quyền Vi Vũ không quay người lại nhìn, là ai?
Âm thanh cuộc đối thoại của bọn họ, cô cũng nghe được xơ xơ, trong đầu rối loạn, có chút đau, nghĩ cũng không ra, dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Cố Cảo Đình đứng ở đầu giường của cô thật lâu.
Anh xốc mền, nằm lên giường, ôm eo cô.
Hoắc Vi Vũ giật mình, quay đầu, nhìn anh:
"Anh làm gì vậy?"
"Tôi ngủ cùng cô." Anh trầm giọng nói, hùng hồn tuyên bố.
...