...
“anh gian lận sao?” Hoắc Vi Vũ không thể tin được, đem di động của anh đẩy đến trước mặt anh, “anh chơi một lần nữa cho em xem.”
Cố Cảo Đình liếc cô một cái, mày hơi nhíu, “em thật đúng là không tin tưởng năng lực của anh?”
“năng lực của anh đã vượt qua phạm vi lý giải của người bình thường, em vẫn là người bình thường.” Hoắc Vi Vũ phản bác.
“Xem trọng rồi.” Cố Cảo Đình cầm tới điện thoại, Hoắc Vi Vũ thò đầu qua nhìn màn hình di động của anh.
Cố Cảo Đình ấn nút bắt đầu.
Hoắc Vi Vũ thấy ngón tay anh gõ bùm bùm.
Cô còn chưa thấy rõ ràng đồ hình, anh đã đóng.
“anh nhìn đến đồ hình không cần tự hỏi sửa như thế nào sao?” Hoắc Vi Vũ cố ý quấy nhiễu.
“Đơn giản như vậy mà cần đến tự hỏi?” Cố Cảo Đình vừa dứt lời, đã hoàn thành khiêu chiến, mất ba mươi lăm giây.
vẻ mặt cô ngốc bức.
Bây giờ đã biết rõ, vì sao cô có thể đứng thứ nhất, bởi vì anh không chơi loại trò chơi kém trí tuệ này.
Cố Cảo Đình buông di động, “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, bây giờ nên sinh con cho anh đi.”
Hoắc Vi Vũ còn đắm chìm trong cảm giác không thể tin tưởng được, nhẹ giọng hỏi: “Trò chơi này có bug đi?”
“anh hỏi em, mười hai quan có bao nhiêu mảnh nhỏ?” Cố Cảo Đình hỏi.
“Một trăm lẻ tám. Hẳn là con số này.” Hoắc Vi Vũ nói.
“lúc anh học đại học, ghép 1800 mảnh nhỏ, anh dùng hai phút mười lăm giây.” Cố Cảo Đình nói rất tự tin.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cô giống như đào hố cho mình.
Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng tà mị, ôm cô lên, trừng phạt tính đem cô đặt ở trên bàn cơm.
trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, nói: “bây giờ em ở thời kỳ an toàn, anh làm chính là mất công vô ích.”
Cố Cảo Đình mê mị nhìn cô, “bây giờ tâm tình anh tốt, tặng không cho em.”
“Tặng không không tốt, em có thể không cần sao?” Hoắc Vi Vũ cự tuyệt.
“Không thể.” Cố Cảo Đình bá đạo nói, niết cái mũi cô, cư nhiên nói anh tặng không không tốt, muốn chết.
Anh hôn lên môi cô, tay phải ôm eo cô, tay trái từ trong vạt áo cô đi vào.
Cô sốt ruột ra cửa, bên trong chưa kịp mặc BRA.
Anh có thể dễ dàng nắm giữ.
“A.” Hoắc Vi Vũ hừ một tiếng, chính mình không có nghĩ đến thanh âm kiều mị như vậy.
Cô theo bản năng này, thối lui.
Anh ôm eo cô, căn bản không cho cô lùi bước.
Cô cảm thấy như là sâu nhỏ bò, chui vào.
Anh so với lần trước làm vài lần đều tốt, quả thực người đàn ông này chính là thiên thần, chẳng những thông minh, năng lực học tập còn mạnh mẽ.
Cô nhũn ra, cảm thấy mình sắp té ngã, không thể cân bằng, đôi tay chống ở hai bên thân thể.
tư thế này, quá mắc cỡ, hình như là cô tự nguyện cho anh.
Được rồi, cũng không phải không muốn.
Chỉ là, bọn họ thật sự sẽ có con, hy vọng, anh cứu cô trở về bên người anh nhanh lên.
Tám tháng hẳn là đủ rồi, hẳn là đủ rồi đi……
*
Cố Cảo Đình không có rời đi, ngủ ở chỗ cô.
Hoắc Vi Vũ mơ hồ lo lắng, sợ bị Duật Cẩn phát hiện bọn họ hai người ngủ chung.
Mê mang ngủ thiếp đi, trong mộng vẫn là Duật Cẩn phát hiện cô và Cố Cảo Đình ở bên nhau, muốn đem con bọn họ giết chết, la khàn cả giọng.
Cô bị tiếng chuông di động của Cố Cảo Đình đánh thức, trên người đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Cố Cảo Đình cũng mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc nhọn.
Thời gian này gọi điện thoại cho anh, khẳng định có việc gấp, hơn nữa số di động mới của anh chỉ có vài người biết.
Anh cầm lấy di động trên tủ đầu giường, thấy là trung tá Thượng, tiếp nghe, “có chuyện gì?”
...