Chương 332: nếu anh ta thích chính là cô thì sao?


...


Hoắc Vi Vũ nhíu mày, híp mắt lại.
Dường như muốn xuyên qua tấm gương nhìn đến khuôn mặt của anh.
Cô cảm thấy, V tiên sinh vô cùng có hứng thú với Cố Cảo Đình.
"Anh ta thích anh, anh nên hỏi anh ta, mà không phải hỏi tôi, như thế nào? Cảm thấy hứng thú với anh ta sao?" Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, trêu chọc nói.
"Nếu anh ta thích là cô thì sao?" Cố Cảo Đình trực tiếp hỏi, nhìn phản ứng của cô.
Hoắc Vi Vũ dừng một chút, trong đầu nhớ tới dáng vẻ đóng cửa của Cố Cảo Đình, ánh mắt ảm đạm, "Không thể, anh suy nghĩ nhiều rồi, mới trước đây anh ta còn chán ghét tôi, nhằm vào tôi, khi dễ tôi, còn giả cáo trạng, hại thanh danh của tôi xấu hơn, nếu anh ta yêu tôi, nhưng vị hôn thê trước kia của anh ta chết vô ích rồi sao?"
"Nếu mấy vị hôn thê trước kia của anh ta đều đã chết, sao cô có thể cho rằng trong lòng anh ta còn có người phụ nữ khác?" Cố Cảo Đình khó hiểu hỏi.
"Bởi vì anh ta thích người phụ nữ của anh em mình, anh ta cầu mà không được, cho nên cam chịu." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày, anh không hiểu lối đi của não cô, trách cứ nói: "Cô không làm biên tập, thật sự có chút đáng tiếc."
"Cám ơn khích lệ." Nhắc tới chuyện Cố Cảo Đình thích người phụ nữ khác, cảm xúc của Hoắc Vi Vũ có chút suy sụp, "Nếu không có chuyện khác, tôi phải đi."
"Vương Đông, gói tất cả quả nho trên bàn, cho cô ấy mang đi." Cố Cảo Đình phân phó nói.
Vẻ mặt của Hoắc Vi Vũ xấu hổ đỏ bừng.
Đưa mắt nhìn bàn trà, nho trong phòng này đều gói để cho cô ăn sao?.
Quả thật ăn rất ngon.
V tiên sinh này thật sự quan sát cẩn thận.
Có điều quả nho cô vẫn còn mua nổi.
"Không cần, tôi sẽ mua." Hoắc Vi Vũ đi ra ghế lô của anh.
Ngồi trên xe của Vương Đông, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời lại bắt đầu mưa rồi.
Không biết Cố Cảo Đình có còn ở dưới lầu nhà cô không?
Chỉ chốc lát, xe liền đến dưới lầu.
"Không cần đưa." Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, chạy vào trong mưa, vào thang máy.
Theo thang máy đi ra, cô nhìn thấy cửa phòng của cô đang mở.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, là Minh Nặc mở cửa sao?
Đi tới cửa vừa thấy, trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng.
Trong nhà cô bị lục lọi rối tung bừa bộn, giống như gặp phải kẻ trộm.
"Minh Nặc, Minh Nặc." Hoắc Vi Vũ đẩy ra cửa phòng của Minh Nặc, đứa bé kia không có ở nhà.
Cô lo lắng, lập tức lấy điện thoại, gọi cho V tiên sinh.
"Alo, V tiên sinh, Minh Nặc không thấy đâu hết, bên ngoài vẫn còn mưa." Hoắc Vi Vũ sốt ruột nói.
Trong chỗ tối có một người đàn ông xông ra.
Hoắc Vi Vũ dọa người nhảy dựng, hét lên một tiếng, "A!"
Điện thoại bị đoạt đi.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng cầm bờ vai người bịt mặt.
Hắn dùng lực bỏ ra, đẩy Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ lui về phía sau mấy bước, thắt lưng đụng vào trên bàn.
Đau đến không đứng dậy nổi, trơ mắt nhìn người bịt mặt chạy ra khỏi tầm mắt.
"Hoắc Vi Vũ." Cố Cảo Đình vọt vào, nhìn đến Hoắc Vi Vũ ngồi chồm hổm trên mặt đất, lo lắng chạy đến gần.
"Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng, ấn vào chỗ đau đứng lên, sốt ruột nói: "Giúp tôi tìm đứa bé, khoảng tám tuổi, tên là Minh Nặc."
Cố Cảo Đình liếc cô một cái, chỗ sâu trong mắt hiện lên chút thương tiếc, gọi điện thoại cho trung tá Thượng, trực tiếp ra lệnh: "Sắp xếp người, điều động đội 518, trong một tiếng tìm người tên Minh Nặc."
Có Cố Cảo Đình ra tay, cô an lòng không ít.
Nếu anh tìm người, không có không tìm thấy.
Cố Cảo Đình cúp máy, nhìn về phía cô.
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ nói lời cảm ơn.
"Cởi quần áo." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."


...