...
Trong mắt của Lâm Thừa Ân chợt lóe lên tia sắc bén, quyết tuyệt ra lệnh:
"Mang cô ấy lên cho tôi."
"Nếu anh cứ bắt ép dẫn em đi, em liền nhảy xuống biển." Hoắc Vi Vũ uy hiếp nói.
"Em nhảy đi, em nhảy anh cũng nhảy, anh muốn xem em cuối cùng là coi trọng sinh mạng của Cố Cảo Đình hay sinh mạng của người bạn này.” Lâm Thừa Ân không bình tĩnh nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Lâm Thừa Ân sai người làm xuống bắt mình. Làm sao đây? Cô trở về, Cố Cảo Đình nhất định sẽ chết, cơ hồ không do dự, Hoắc Vi Vũ liền nhảy xuống biển. Lâm Thừa Ân thấy vậy cũng nhanh chóng nhảy xuống theo, anh giữ chặt vai của Hoắc Vi Vũ, hướng về phía chiếc thuyền bơi lên.
Hoắc Vi Vũ muốn nói chuyện, lại bị một đợt sóng đánh vào làm cho sặc nước, cơ bản không nói chuyện được. Cứ thế bị một đám người kéo lên thuyền...
***
Cố Cảo Cảo Đình ngồi trên phi cơ đang gọi điện cho Hoắc Vi Vũ, gọi hai lần đều không liên lạc được. Anh gọi điện cho Lý trung tá, hỏi: "Hoắc Vi Vũ đâu, đang ngủ sao?"
"Tư lệnh, sau khi ngài đi, Hoắc tiểu thư đã gọi điện cho bạn cô ấy đến đón, người bạn đó gọi là Lâm Thừa Ân, sau đó thuộc hạ lập tức phái người theo dõi, đã ghi lại được một vài chuyện, ngài hãy xem qua rồi quyết định có hay không cần đón cô ấy về." Lý trung tá báo cáo.
"Ghi hình cái gì?" Cố Cảo Đình vặn lông mày. Lý trung tá nhanh chóng gửi đoạn ghi hình tới.
Hoắc Vi Vũ nói chuyện: "Làm sao có thế chứ, nếu như ta muốn đi nước B tìm anh, trực tiếp tìm thuộc hạ của anh ta là được rồi, việc gì phải chịu trăm ngàn khổ sở rồi để anh cứu em ra từ trên đảo."
Lâm thừa Ân : "Em nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt biết không? Thân thể là của em, không ai có thể thay thế em chịu khổ, em như vậy khiến mọi người đều đau lòng, em yên tâm, lần này tuy Sở Thanh Vân được phái qua nước B đàm phán, nhưng Cố Cảo Đình chắc chắn vẫn sẽ chết, về sau anh ta cũng sẽ không dây dưa với em nữa."
Hoắc Vi Vũ : "Vậy thì tốt quá,cuối cùng em cũng thoát khỏi anh ta rồi."
Cố Cảo Đình xem tới đây bàn tay đã bất giác nắm chặt thành quyền, gân xanh hiện đầy trên trán.
Cô vẫn muốn rời khỏi anh? Hận anh không nhanh chóng chết đi?Cô đáp ứng cùng anh bắt đầu lại từ đầu, chính là chỉ vì muốn mê hoặc anh sao? Để cho anh buông lỏng cảnh giác, sau đó chờ thời cơ cầu cứu cái tên Lâm Thừa Ân khốn kiếp kia. Cố Cảo Đình vô cùng không bình tĩnh, ở ngực kịch liệt phập phồng, đau thương nhuốm đầy trong đôi mắt trầm tĩnh.
"Chỉ có tới đây thôi ư, còn nữa không? " Cố Cảo Đình còn mang theo một tia hy vọng.
Lý trung tá phát tiếp đoạn ghi hình cho Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ : “Mẹ Lâm, tối hôm nay con muốn cho Thừa Ân một kinh hỉ, người có thể lừa anh ấy ra ngoài một chút không?"
Mẹ Lâm: “Kinh hỉ, là kinh hỉ gì vậy?"
Hoắc Vi Vũ: "Con muốn chuẩn bị kĩ càng để tối nay thổ lộ với Thừa Ân."
Cố Cảo Đình nhìn đoạn ghi hình bên trong điện thoại, bước chân lảo đảo, trong mắt gần như tuyệt vọng cùng cô đơn.
Anh ở nước B đối mặt với sinh tử, bọn họ lại vì anh chết đi mà chúc mừng.
Anh biết cô không thích anh, nhưng lại không nghĩ tới cô thế nhưng lại hận anh thấu xương.
Tròng lòng thật khó chịu, ở cuống họng cảm thấy một trận tanh,ho một tiếng, máu tươi từ trong miệng phun ra.
"Cảo Đình”. Sở Thanh Vân lo lắng hô.
" Tư lệnh". Thượng trung tá tiến lên đỡ Cố Cảo Đình.
"Qua nhà Hoắc Vi Vũ." Cố Cảo Đình trầm giọng ra lệnh.
"Tư lệnh, người nên qua Uy sơn trang kiểm tra, ngài vừa mới thổ huyết." Thượng trung tá lo lắng.
"Ta nói tới nhà Hoắc Vi Vũ, lời ta nói ngươi không nghe sao?" Cố Cảo Đình che ngực quát, bởi vì kích động lại ho hai tiếng, chà xát vết máu ở khóe miệng.
Anh cho dù chết,cũng muốn đi hỏi rõ!
...