...
Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Lý Nghiên Hiền, trong lòng Hoắc Vi Vũ thật không thoải mái.
Xem như Lý Nghiên Hiền bị hủy trên tay Ngụy Tịch Phàm.
Chẳng qua bất kỳ phụ nữ nào, ở trước mặt người đàn ông mình yêu, cũng mất hết lý trí.
Tuy ngòi nổ không phải là bởi vì cô, cô thấy cuộc sống Lý Nghiên Hiền như vậy, cũng muốn trợ giúp.
Có chút đồng tình cùng bất đắc dĩ.
*
Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng ngủ, tỉnh lại đã hơn mười một giờ.
Chuyện đầu tiên cô làm cũng là cầm điện thoại lên xem tin tức.
Vẫn chưa có gì hot.
Cô rửa mặt, trong lòng, đi ra khỏi phòng, muốn tìm Lý trung tá hỏi chút.
Mới mở cửa, Lý trung tá đi tới, khó xử, hỏi:
"Hoắc tiểu thư muốn ăn cơm ở trong phòng hay ra phòng ăn."
"Ở đây đi, cái kia, Cố Cảo Đình đã đến nước B chưa, tình huống hiện tại như nào?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
Lý trung tá cuối đầu.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ có dự cảm xấu:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Lý trung tá không nói lời nào.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hoắc Vi Vũ truy vấn.
"Không biết tại sao hành tung của Tư lệnh bị lộ, vừa đến nước B đã bị bắt, bọn họ muốn giết Tư lệnh để làm phấn chân tinh thần binh sĩ, hiện tại Tư lệnh rất nguy hiểm." Lý trung tá nói.
Chân Hoắc Vi Vũ mềm nhũn, lão đảo, mém chút ngả xuống.
Cô dựa vào cửa, trong mắt tràn ngập sương mù.
Cố Cảo Đình không thể xay ra chuyện được.
"Thủ trưởng Hồng Việt Quân đâu? Bọn họ chuẩn bị làm gì? Cũng không thể thấy chết mà không cứu." Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
"Hiện tại bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc giận nước B, sẽ bất lợi đối với tư lệnh."
"Nhưng nếu bay giờ không xuất binh uy hiếp, Cố Cảo Đình sẽ chết không thể nghi ngờ, quan viên đàm phán đâu, các người chắc là có quan viên đàm phán chứ?" Hoắc Vi Vũ gấp gáp hỏi.
"Tư lệnh cũng là một quan viên đàm phán, hiện tại đã bị bắt, bây giờ không quan viên nào dám qua." Lý trung tá trầm giọng nói.
"Tôi qua, giúp tôi an bài chút, tôi muốn đi nước B." Hoắc Vi Vũ xác định nói ra.
"Cô không phải quan viên, không đại biểu cho quốc gia, cô đi đàm phán đều vô dụng."
"Vậy ai đàm phán hữu dụng!" Hoắc Vi Vũ kích động nói, vành mắt đỏ lên:
"Là quan viên, đại biểu cho quốc gia, tại sao không đi, nếu như bọn họ không đi, sao không cho người muốn đi đi."
"Bởi vì bọn họ yêu cầu, chúng ta không có khả năng đáp ứng, đi cũng vô dụng." Tổng thống từ trên hành lang đi xuống.
"Vậy phải từ bỏ Cố Cảo Đình sao?" Hoắc Vi Vũ không bình tỉnh nói, ngực phập phồng kịch liệt.
"Chúng ta cũng không muốn từ bỏ, nhưng so với mặt mũi của tổ quốc, tôi tin tưởng Tư lệnh cũng nguyện ý hi sinh." Tổng thống nặng nề nói.
Nếu như Cố Cảo Đình không thể trở lại nữa.
Như vậy.
"Mang tôi đi nước B, tôi muốn ở bên cạnh Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ xác định nói.
"Chúng tôi không để cho binh sĩ chảy máu vô ích..."
"Tôi không phải là binh sĩ của các người, tôi chỉ là phụ nữ của Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ đánh gãy lời nói của tổng thống.
"Vậy chúng tôi càng không thể để cô hy sinh." Tổng thống quyết tuyệt nói.
Ông dừng một chút, ánh mắt thâm thúy lên:
"Kỳ thật, còn một biện pháp, có thể khiến Cố Cảo Đình toàn thân trở ra."
"Biện pháp gì?"
...